Không thể thiếu vắng những ước mơ

FavoriteLoadingThêm vào "Bài yêu thích"

Có một nỗi nhớ nhung thiết tha, da diết về một vùng mộng tưởng không có thật. Nơi ấy có mái lá đơn sơ, khoảng vườn nhỏ và vuông sân rộng, cách xa thị thành náo nhiệt. Một chuồng gà nhỏ, một con cún nhỏ lý lắc, một gốc mận với tàng râm mát. Và mùa xuân về rực rỡ những nụ mai. 

Ở quê, nhà mẹ tôi là thế, nhưng rộng hơn, có cả một vườn rau, chuối và cây ăn trái. Cũng có chuồng gà ngỗng chiếm 1/5 khoảng sân nhà. Có con Mực nhưng bị xích do phá quấy. Ngôi nhà 2 phòng ngủ, 1 phòng khách, 1 nhà kho nhỏ và gian sau rộng có toilet, khu bếp núc, phòng ăn liền kề vuông sân mới đổ bê tông sạch sẽ. Tôi thường về chơi mỗi cuối tuần, vui cùng đàn cháu nhỏ. Quê mẹ trong lành, mát mẻ, cách xa vùng phố thị, nhưng cũng không xa lắm, chỉ vài trăm bước chân từ hẻm nhỏ rải đá bi ra con hẻm bê tông, ban đêm có nhiều đèn chiếu sáng. 

Nên tôi mơ là mơ vậy thôi. Cuộc sống là vậy, không thể thiếu vắng những ước mơ. Nhưng tôi không mơ những thứ cao sang, quyền quý. Dù cho có đang thời tuổi trẻ tôi vẫn cứ mơ như thế, những gì to tát hơn xin dành cho người khác, với tôi, nó hoàn toàn xa lạ. 

Mùa mưa về, gió lùa vào bàn ăn, luồn qua khu bếp rồi chạy dọc ra vườn sau. Có lúc ngược lại, gió len lỏi từ ngoài vườn, hí hửng ào ra phía trước. Đêm, mưa rì rào trên mái tôn, hơi lạnh chui vào khe cửa. Con ngỗng cò ke trong chuồng. Con Mực sủa những tiếng bâng quơ về chiếc bóng lá phập phều bên vườn chuối. Mưa gió tả tơi bên ngoài. Trong nhà đang say giấc. Hình như chỉ có tôi còn thao thức. Nghe mưa.

Rồi mẹ vặt lá cây mai. Gió xuân về sớm, mơn man làn da em hồng hào sức trẻ. Khu xóm nhộn nhịp dần, có nhiều đám cưới vào cuối năm, vào những cuối tuần tiếng karaoke rộn ràng khắp nẻo. Em tôi gọt dừa làm mứt. Vụ gặt hoàn thành, mẹ phơi lúa đầy sân. Tiệm sửa xe của em cột chèo tôi khách đông vào những ngày giáp Tết. Em tôi nhiều show đám cưới hơn, lướt qua chứng nhức đầu đau vai thường nhật. Đứa em dạy học ở Long Thành người nặng nề hơn vì bé Sâu sắp chào đời, hứa hẹn một mùa xuân tươi vui mới. Vợ tôi làm thêm tăng ca, hớn hở chờ tiền thưởng Tết. Đêm giao thừa tất cả sẽ đoàn viên trong ngôi nhà ấm cúng. Tôi thích thức đêm để thay ca canh nồi bánh tét, rỉ rả chuyện trò với đứa em cột chèo. Năm nay vuông sân đã được đổ bê tông, không biết anh hai tôi có còn dựng đụn củi cao để “đốt lửa trại” phút giao thừa, nhưng chắc rằng những dây pháo bông bùi nhùi sẽ lung linh tỏa sáng. Trong không khí rộn rịp của mùa xuân, chúng tôi sẽ không khỏi bùi ngùi nhớ tiếc người bà đã ra đi. Nhớ nội. Nhớ lúc bà bồi hồi ngồi đợi đàn cháu thân thương đến mừng tuổi ngày mồng một Tết, để lì xì cho bầy trẻ. Thắm thoát mà nội đã về nước Chúa hơn một năm. Nội ơi, chúng con nhớ nội!

Ở một nơi khác, vùng phố phường náo nhiệt, hai đứa con tôi cũng sẽ rộn ràng đón Tết. Thằng con út sẽ về quê vợ ở Đắk Lắk, huyện Krông Bông. Nó được bên nhà vợ thương lắm vì là rể quý, hai vợ chồng năm nay nhận được tin vui, sẽ có một baby tuổi Sửu. Còn thằng lớn nhà quận 6, không biết Tết có về quê vợ ở Chợ Lách không? Hai đứa cháu nội tôi, một gái một trai rất ngoan. Có lẽ khoảng hăm tám Tết vợ chồng tôi sẽ ghé thăm, lì xì cho cháu. Tết năm rồi không nhớ tôi có ghé không. Chà, mới đây mà đã quên, không lẽ mình đã già rồi sao? Ha ha, sao tôi thấy mình vẫn còn trẻ chán. 

Mùa xuân. Tết. Làng mạc thôn xóm, phố xá vui hơn. Sài Gòn sẽ vắng, bớt đông đúc hơn vì mọi người về quê nhiều. Bữa kia đi chuyến xe Định Quán – Sài Gòn, tôi hỏi bác tài quen biết:

  • Anh An chạy vậy, bữa nào nghỉ Tết?
  • Chạy suốt à anh, chỉ nghỉ một bữa mồng Một thôi.
  • Có xe nào chạy luôn mồng Một không anh?
  • Có nhiều chứ. Mồng Một người ta đi Sài Gòn chơi nhiều lắm đó anh. 
  • À đúng rồi. Đi chơi Sở thú, Đầm sen này nọ…

(25/12/2020)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

%d bloggers like this: