Ghi chép 

Má tôi

FavoriteLoadingThêm vào "Bài yêu thích"

Má tôi tuy không còn biết giá trị của mỗi loại giấy bạc nhưng không phải cứ đưa nhiều tờ là má tưởng nhiều tiền. Chúng tôi hay thắc mắc, tự hỏi sao má có thể biết được đứa này cho nhiều, đứa kia cho ít. Cho đến hôm qua, khi trò chuyện với má tôi mới tình cờ nghiệm ra được nguyên do.

Má nói: – Thằng H lúc này không biết ra sao. Từ hôm Tết tới giờ không thấy nó về thăm má. Thằng T thì nghe nói lâu nay nó khổ lắm. Bữa kia con U mua bó nhang, má thấy ghi nhãn hiệu là họ tên của nó mà giật mình. Hỏi con U thì nó nói gì đó má nghe không rõ, lại hiểu lầm là thằng T giờ nghèo quá phải làm nhang để bán.

Má tôi năm nay đã hơn 90 tuổi nên đầu óc lúc nhớ lúc quên. Có điều, tánh ý của từng đứa con, đứa cháu má vẫn còn nhớ như in. Má nói:

– Thằng T thì tuổi Thân con khỉ ăn bần, nghèo hoài. Thằng H thì khá hơn nhưng nó kẹo lắm. Có con vợ nó thì rộng rãi, mỗi lần cho tiền má là phải một triệu trở lên, không chịu cho mấy trăm đâu nghen. Thằng S con của con cũng vậy, nó giống tánh con, lâu lâu cho bà nội hai, ba triệu. Bởi vậy hôm qua con đưa tiền cho má nói của thằng Sinh cho là má biết ít nhất cũng phải hai triệu. Ai dè lần này nó cho tới ba triệu luôn.

À, thì ra má biết tiền mấy đứa cho nhiều hay ít là do má hiểu bản tính của riêng từng đứa, xưa sao nay vậy. Như P, cháu ngoại, gởi cho má hai triệu, má nói:

– Thằng P nó có hiếu lắm à. Sau này ba má nó nhờ nó dữ lắm đó. Tội nghiệp, mỗi lần về Bến tre là chạy vô thăm bà ngoại liền…

Má tôi nói xong cười khà khà. Vừa lúc nhận được tin nhắn iMessage của thằng út ở nước ngoài:

– Anh hỏi má còn thằng út thì sao, nó có kẹo dữ hôn? Ha ha…

Related posts

Leave a Comment

%d bloggers like this: