

Có một mùa Giáng sinh năm nào đó, dù tôi không muốn nhớ, nhưng kỳ lạ thay, nó luôn khắc sâu vào tâm khảm tôi.
Lúc 9 giờ tối tôi ngồi quán cà phê ngay ngã sáu Phù đổng, người xe dập dìu, vui nhộn. Trời lộng gió, mát lạnh. Đèn quảng cáo đủ màu sắc lung linh, chấp chới. Những cây thông trang trí Noel rực rỡ, lấp lánh phố đêm.
11 giờ, tôi gởi xe bãi đối diện sân khấu Trống đồng, đi bộ dọc theo đường Nguyễn Du, qua các ngã tư Trương Định, Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Pasteur, đến nhà thờ Đức Bà. Một bầu không khí trầm lắng khác thường, đèn đường soi một thứ ánh sáng lờ nhờ phủ quanh khu vực. Nhà thờ nằm im bất động, bên ngoài hoàn toàn không có chút trang trí chào đón Giáng sinh. Vài đứa bé chạy giỡn, miệng ngậm ống hút thổi vào người nhau những chiếc bong bóng từ lọ hoá chất mua của người bán dạo.
Quá thất vọng, tôi như bước lê trên đường Đồng Khởi, đi về hướng Nguyễn Huệ. Nhiều nhà hàng, khách sạn trang hoàng Merry Christmas, Chúc Mừng Giáng Sinh lộng lẫy. Người ta đi dạo đông quá, gần như chen nhau, xe cộ không thể vào được, kẹt kín ở vòng ngoài.
Tiếng chuông nhà thờ đâu đó ngân vang, đêm Thánh vô cùng đã đến. Thiên hạ đang vui mà riêng tôi cứ mãi buồn, bước đi trong thầm lặng. Tại sao một Vương cung Thánh đường uy nghi, đồ sộ như thế lại chìm trong bóng tối nhạt nhoà, hờ hững ngay đêm Giáng sinh huyền thoại? Những người có trách nhiệm đã nghĩ gì?
Còn tôi không nghĩ ngợi gì hết, chỉ biết buồn. Và từ đó tôi không còn đến nhà thờ ấy một đêm Noel nào nữa.
(20.12.2020)