Tôi bán bánh mì

FavoriteLoadingThêm vào "Bài yêu thích"

Hồi mới giải phóng tôi đang học năm thứ 2 đại học Luật khoa Saigon. Tình hình lúc ấy chưa ổn định nên tôi về Bến tre ở, mỗi ngày ra chợ chơi trong tiệm bánh mì của ba má. Một hôm tôi nói với má tôi cho tôi bán bánh mì ở đầu đường vào chợ, đối diện với con đường một bên là chùa Viên Minh, một bên là đình An Hội (lúc đó hình như là trụ sở uỷ ban hay công an gì đó tôi quên mất).

Má tôi mua một giỏ cần xé lớn để đựng bánh mì, ủ trong cái bao bố để giữ nóng. Có 2,3 loại bánh mì lớn nhỏ của lò Vĩnh Phát được má sắp lên miếng ván gác trên giỏ cần xé. Bên tay phải giỏ má cột bó dây lát dùng để cột bánh giao cho khách sau khi gói giấy. Má dạy tôi cách cột dây lát có quay để khách cầm hoặc máng lên xe (Hồi đó chưa có túi xốp).
Tôi ngồi trên chiếc ghế đẩu, có thể gọi là ngồi giữa đường dưới cái dù che mưa, che nắng, thắm thoát mà cũng đã hơn 1 năm. Ngày nào tôi cũng bán đắt, đến đỗi bị cô bé đối thủ con của bà Mảnh ganh tức đặt điều mét má nó là tôi giành mối. Má nó mét má tôi, má tôi kêu tôi lại hỏi nhỏ: – Con có giành mối con gái bà Mảnh không? Tôi ngạc nhiên: – Đâu có má! Ai nói vậy? Má tôi cười nhẹ: – Má hiểu rồi. Tại nó thấy con bán đắt hơn nó nên nó đặt chuyện vậy thôi!

Tôi bán được một bữa thì có bà Hai chuối nướng rinh bếp lò tới ngồi kế bên:

– Cho bà Hai ngồi ké nha con.

Thấy bà già cả ốm yếu tội nghiệp nên tôi đồng ý liền. Bà ngồi trên chiếc ghế nhỏ xíu, thấp lè tè, nướng chuối bay khói thơm lừng. Thỉnh thoảng tôi cũng mua một trái ủng hộ bà. Tôi để ý thấy bà hay ho húng hắng nên nghi bà bị ho lao, nhưng vì chuối bà nướng ngon quá nên lâu ngày tôi quên mất. 
Một hôm bỗng nhiên thầy Được xuất hiện. Đó là ông thầy dạy luyện thi cho tôi. Vì học trễ, tới tuổi phải đi lính nên tôi từ thằng học sinh lớp đệ ngũ, bỏ 2 lớp đệ tứ và đệ tam vô thẳng lớp đệ nhị để thi tú tài 1. Thầy Được dạy rất hay 3 môn toán, lý, hoá. Nhờ học “cua” của thầy mà tôi thi đậu hạng Bình thứ. Chỉ tội là thầy bị ghiền hút á phiện, chích ma tuý nên sức khoẻ ngày càng suy giảm, sau giải phóng không nghe thầy đi dạy học nữa. Má tôi rất quý thầy, lâu lâu hay mang quà bánh tặng. Thầy ghé chỗ tôi bán, xin tôi ổ bánh mì thịt. Tôi để thầy ngồi đợi, chạy qua tiệm ba má. Má tôi nghe thầy ghé liền làm một ổ bánh mì to, thật nhiều thịt cho thầy. Nhìn thầy cầm ổ bánh bước đi, lưng như khòm xuống mà lòng tôi chua xót. Đó là lần cuối cùng tôi gặp thầy. 

Tôi mê buôn bán lắm, mỗi ngày cứ ra chợ không cần ai kêu, lấy bánh mì của ba má bán, tới chiều đưa hết tiền cho má. Có bữa ba má bán ế mà tôi thì bán đắt, cứ chạy lại tiệm lấy bánh hoài khiến ba má tôi mừng rơn. Nhiều bữa tôi bán tới 2 giờ chiều là hết bánh. Má tôi nói với ba tôi: – Cái tiệm này mai mốt giao cho thằng Sĩ.

Hồi đó tôi mới 20 tuổi. Đúng ra tôi thích con gái của bà Mãnh đối thủ của tôi lắm vì trông nó nhỏ nhắn, trắng trẻo, cười rất có duyên. Nhưng từ bữa nó đặt điều mét tôi tự dưng tôi “quên” nó luôn. Tôi dùng từ “quên” là đúng luôn vì từ hôm ấy trở đi tôi chỉ lo bán mà không chú ý gì đến nó nữa.
Con người có thói quen là ít khi bằng lòng với hiện tại. Năm đó tôi đang buôn bán ngon lành, lại được ở kề cận cha mẹ, anh chị em, quả thật là vô cùng vui vẻ, hạnh phúc. Không hiểu sao tự nhiên đổi ý, nghe tin trường Luật kêu gọi sinh viên tập trung học lại (chuyển thành trường đại học kinh tế) tôi lại muốn trở lên Saigon để học tiếp.
Tôi nhớ hôm nói cho ba má tôi biết ý định đi Saigon, tôi thấy má tôi buồn lắm. Má than với ba: – Trời, mới định giao tiệm bánh mì này cho nó thì nó đã đi rồi.
Nói có trời đất chứng giám, nếu ngay lúc đó tôi biết ba má đặt hết kỳ vọng vào tôi, tôi sẽ quyết định ở lại làm ông chủ tiệm bánh mì. Biết đâu giờ đây tôi đã trở thành đại gia ngành bánh mì cũng nên.ADMIN

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

%d bloggers like this: