Câu chuyện thần giao cách cảm


Viết về má thì có 1001 chuyện để kể. Nhớ đâu thì nói đó, không có thứ tự thời gian. Nhiều khi đang viết về chuyện nọ lại xọ chuyện kia. Có lúc tôi nghĩ, má có mười mấy đứa con, nếu mỗi đứa đều có khả năng viết lách, những câu chuyện về má sẽ thành một kịch bản phim sitcom hàng trăm tập.
Má tôi ngồi salon xem quay phim. Lúc đó tôi quên hỏi má là hồi đó tới giờ có thấy đoàn phim làm việc lần nào chưa. Nhưng má chỉ xem cho có thôi chứ điều má quan tâm nhất là đây:
- Trưa con ăn cơm ở đâu?
- Dạ ra tiệm ăn.
- Ăn ngoài đường ngoài xá hoài đâu có tốt. Sao hồi trước con nói đoàn phim có mấy cô cấp dưỡng nấu ăn mà?
- Dạ, giờ không có nữa má ạ. Chỉ phát tiền ăn thôi.
Má ở chơi một lúc rồi về. Không biết thằng em tôi rủ má đi thăm tôi hay là má đòi đi, nhưng lâu lâu ra ngoài đổi gió cũng tốt. Anh em đoàn phim ai cũng nói:
- Trông bà còn phương phi lắm nhen.
- Bà có vẻ thương anh Sĩ nhất nhỉ.
À, về điều này thì chắc rồi, má tôi thương tôi nhất nhà, dù tôi thứ bảy, không phải con đầu cũng không phải út. Má tôi rất thương bà cố ngoại tôi, mà bà cố tôi thì rất thương tôi, nên má cũng thương y vậy. Giống toán học quá nhỉ, A=B, B=C vậy A=C. Hồi tôi mới chào đời, một tay bà cố tôi chăm sóc đến lúc lớn 4,5 tuổi nên bà mến tay mến chân. Suốt ngày, cái gì cũng “thằng Sĩ, thằng Sĩ”.
Có một mùa Giáng sinh, đêm 23 tháng 12 năm đó, tôi hát karaoke mừng sinh nhật một người bạn. Hơn 10 giờ đêm thì tan hàng, người bạn gởi cho tôi 1/4 cái bánh, bảo:
- Anh Sĩ đem về cho má nè. Nghe anh nói má rất thích ăn bánh kem mà, phải không?
- Ừ đúng rồi, cám ơn em, he he.
Tôi chạy qua má bên quận 8, thầm nghĩ có khi má vẫn còn thức. Rẽ vào chợ Hưng Phú, quẹo hẻm chùa vào nhà má, vừa đến nơi thì chị osin đã chạy ra mở cửa. Chị nở nụ cười vừa hớn hở vừa ngạc nhiên:
- Trời ơi, ngoại có linh cảm ghê quá.
- Gì hả chị?
- Nãy em nói, gần 11 giờ rồi, ngoại ngủ đi ngoại. Ngoại nói chờ chút thằng Sĩ qua. Em bảo giờ này ảnh ngủ mất đất rồi, qua gì nữa.
- Vậy sao? Trùng hợp quá. Lúc nãy chạy dọc đường anh cũng nghĩ chắc ngoại còn thức.
Chị osin kêu má tôi bằng ngoại vì bắt chước theo mấy đứa cháu. Má tôi thương chị lắm vì vừa giỏi nghề vừa hay tám chuyện.
Lần khác, tôi mua bánh mì thịt quay ở chợ Tân Mỹ quận 7 đem qua cho má ăn. Chị osin nói:
- Nãy giờ hỏi ngoại ăn gì, ngoại nói chờ lát coi thằng Sĩ có mua gì qua không? Mà lạ ghê, nào giờ đâu có vụ này. Anh cũng đâu có mua gì cho ngoại ăn sáng đâu.
- Anh định mua cho mình ăn thôi, nhưng sực nghĩ chắc ngoại cũng thích nên mua đem qua.
Má tôi thì vừa ăn vừa nói như đắc ý lắm:
- Thấy chưa Thu.
Vậy đó, hai mẹ con tôi chừng như có thần giao cách cảm. Còn nhiều vụ giông giống như vậy mà trong nhất thời tôi không nhớ hết.
Hồi đó má hay kể, lúc tuổi khoảng bốn mấy năm mươi, có ông Lục Tiên là thầy bói ở huyện Giồng Trôm – Bến Tre, coi cho má rồi viết ra tờ giấy bằng chữ Tàu. Ông là người Hoa, không rành tiếng Việt lắm nên chỉ nói:
- Bà sống được đến 60 tuổi.
Má không tin thầy bói lắm nên cũng không bị ám ảnh bởi lời ông Lục Tiên. Qua tuổi 60, một hôm má sực nhớ, cười hà hà:
- Ông Lục nói má 60 tuổi chết. Giờ sáu mấy rồi. Mà ổng cũng chết mất tiêu, chứ nếu không má gặp để “mắng vốn” rồi.
Má sống với con cháu đến 96 tuổi mới về nước Chúa. Ngày mai, đúng lễ Giáng Sinh là giỗ đầu của má. Chúng tôi sẽ tề tựu về để thắp nhang, cúng kiến. Chiều nay vợ chồng tôi lại có dịp chạy vô trạm xe Minh Tâm, gởi xe trong bệnh viện 30 tháng 4 đối diện rồi mua vé về Bến Tre. Căn nhà của má giờ chỉ có đứa em gái thứ 9 của tôi ở.
(23/12/2020)