Anh chồng trẻ phòng kế bên


Căn phòng rộng hơn phòng tôi ở cuối dãy vừa có người thuê. Đó là hai vợ chồng trẻ có đứa con gái độ hai tuổi. Họ dọn đến nhanh gọn vì không có nhiều đồ đạc, duy chỉ có tấm nệm là to và dày, phải hai người khiêng. Hai chiếc xe máy cà tàng họ để luôn ngoài sân, gần nhà kho.
Đứa bé hay khóc nhè, suốt ngày ôm con gấu bông nhỏ, tôi đếm một ngày bé khóc cũng hơn chục lần. Bà mẹ thì cứ mặc, không thèm dỗ dành, lục đục dọn dẹp, nấu ăn. Trưa hai mẹ con ngủ trên tấm nệm thả dưới sàn nhà, khép hờ cánh cửa. Đứa bé ngủ rất ít, thức và khóc. Bà mẹ trở mình hoài nhưng vẫn ngủ. Anh chồng đi đâu suốt cả ngày, về đến là bế con ra đi lòng vòng trong khu trọ. Đứa bé im re, thì ra nó khoái đi như vậy. Tôi quan sát có vẻ tường tận vì thường ngồi ngay bậc cửa để viết, để hút thuốc. Nói thế thôi chứ có khi ngồi cả ngày chẳng viết được chữ nào. Tôi có trang blog, muốn mỗi ngày viết một bài đưa lên, nhưng lực bất tòng tâm, lắm lúc hai, ba ngày vẫn chưa được chữ nào.
Bà mẹ trẻ đút cơm cho con ăn, cứ luôn miệng: “Nhai đi con. Ngậm hoài vậy”. Đứa bé ẳm con gấu chạy ra chạy vào, mồm đầy cơm mà vẫn không buồn nhai. Một lúc, bà mẹ bực quá, hét nhỏ: “Nhai đi chưa” và bé bắt đầu ré lên, giọt dài giọt vắn. Bà mẹ nhìn tôi, khều con: “Ông kìa. Nín đi không thôi ông bắt đi đó”. Bình thường tôi rất thích trẻ con, nghe vậy là giao lưu ngay. Nhưng không hiểu sao lúc này tôi không hứng thú nên giả vờ không nghe thấy. Vậy mà đứa bé cũng thôi khóc. Tôi khẽ liếc nhìn thấy bé có vẻ sợ sệt, đến ôm vai mẹ.
Bà mẹ trẻ đến ở vài ngày thì quen với cô bé phòng cạnh bên. Hai người có vẻ thân thiết lắm. Cô bé làm công nhân, thuê phòng ở một mình, nghe nói cuối năm làm đám cưới. Tôi gọi là “nghe nói” chứ thật ra là do cô bé tối tối thường gọi điện cho gia đình dưới quê, mà nói rất to nên ai cũng biết. Chiều chiều cô bé hay qua chơi, nựng nịu bé gái nên nó cũng thích cô lắm. Một bữa nghe cô bé hỏi:
▪︎ Ủa, ảnh làm công ty nào vậy chị?
▪︎ Nghỉ rồi. Bị đuổi vì nghi trộm cắp.
▪︎ Trời, sao kỳ vậy.
▪︎ Không biết nữa. Công ty nói ảnh lấy chi tiết máy gì đó. Còn ảnh nói do không biết, thấy món đó bỏ xó lâu không ai xài nên lấy về. Ảnh bảo tình ngay lý gian nên đành chịu.
▪︎ Giờ ảnh làm gì?
▪︎ Ảnh xin mấy công ty khác mà không chỗ nào nhận. Không biết có phải do họ thông báo cho nhau không. Ngày nào cũng đi nộp đơn phỏng vấn.
▪︎ Ảnh làm công việc gì?
▪︎ Gì cũng làm. Giờ làm theo dây chuyền rồi, chỉ ảnh một chút là ảnh làm được liền. Ảnh thông minh lắm.
▪︎ Để em coi thử công ty em có cần tuyển người mới không.
Anh chồng về, lại bế con ra chơi. Người vợ cằn nhằn:
▪︎ Tắm rửa thay đồ đi rồi hãy ẳm con.
Anh chồng làm như không nghe, bế con ra tận ngoài cổng, đi ngang nhìn tôi gật đầu chào. Chiều xuống, cái nóng hầm hập dần tan biến. Gió lộng.
Mấy hôm sau không thấy anh chồng đi đâu, cứ ở nhà miết. Anh cưa ván, đóng kệ, làm rất khéo tay, nhanh gọn đẹp. Lát sau chắc thiếu món gì đó nên anh thay đồ đi mua. Có chiếc xe máy đời mới dựng gần cửa phòng, anh dắt đi định tìm chỗ nào khác để đậu. Ngay lúc đó một gã thanh niên ở đâu đó phía trong dãy trọ chạy vội ra, quát lớn:
▪︎ Ê, định chôm xe hả mậy?
Anh chồng ngước nhìn, không thèm trả lời, tiếp tục dẫn xe. Gã thanh niên giữ chặt ghi đông xe máy, hùng hổ:
▪︎ Nói không nghe hả mậy?
Lúc này anh chồng mới trả lời, giọng bình thản kỳ lạ:
▪︎ Xe ông dựng ngay phòng tôi. Tôi mang ra chỗ khác để.
Gã thanh niên bất chợt vung tay, xuất một đòn hiểm vào mặt anh chồng. Thật nhanh gọn, anh chồng khóa ngay cú đấm, ghịt cánh tay gã thanh niên xuống bàn thờ (ốp đầu) chiếc xe máy. Gã nhăn mặt đau đớn, người nhũn lại. Anh chồng buông tay, gã thanh niên ỉu xìu, dắt xe từ từ ra cổng.
Ở mấy ngày, rất ít khi nghe anh chồng nói chuyện. Gặp tôi anh vẫn gật đầu chào. Trong nhà tôi chỉ nghe tiếng người vợ và tiếng đứa bé khóc. Mỗi lần bé khóc là y như rằng anh bế ra đi lòng vòng. Ổn định được hơn một tuần thì bé đi mẫu giáo, bà mẹ đi làm. Anh chồng lại sáng đi tối về, không biết có tìm được việc làm chưa.
Hôm qua, buổi chiều, phòng hai vợ chồng trẻ có vài người khách. Họ đến để mừng sinh nhật bé gái. Có người phụ nữ lớn tuổi không biết là bà nội hay bà ngoại của bé đến phụ nấu nướng từ sáng sớm. Thức ăn được dọn ra trên sàn nhà, ngay chỗ tấm nệm đã được dựng lên sát tường. Tiếng cười nói, cụng ly vui vẻ. Bé gái mặc đồ mới, chiếc đầm màu xanh lá thắt nơ hồng trông dễ thương, xinh xắn.
Mọi người chuyện trò rôm rả. Chợt nghe giọng bà mẹ trẻ lớn hơn tất cả:
▪︎ Ảnh đi làm lại rồi. Công ty cho người nhắn. Thì ra cái chi tiết máy gì đó là bịa đặt. Đó chỉ là chiếc máy hàn que loại mini cũ kỹ của một nhân viên đã nghỉ làm bỏ lại, không phải của công ty. Cái máy đó có đem cho cũng không ai lấy.
(31/3/2021)