

Còn ba tháng nữa là Tết rồi. Mùa Covid cũng sắp tròn một năm với bao đổi thay biến động, không biết đâu mà lần. Năm nay cả nước ăn Tết trên tinh thần cảnh giác, không chủ quan vì đại dịch vẫn đang tiếp tục hoành hành khắp thế giới.
Tết này vợ chồng tôi sẽ về nhà Bến Tre để thắp nhang cho ba má, sẽ vô chùa Bạch Vân, nơi để hủ cốt của ba má. Cuối cùng ba má cũng được đoàn tụ nơi thiên đường. Nhà má giờ chỉ còn đứa em gái thứ chín ở, nhưng nó cũng thường xuyên lên Sài Gòn để chăm cháu ngoại. Chúng tôi chỉ về để cúng giỗ ba, giỗ má rồi đi. Căn nhà vẫn nguyên trạng, cũng máy lạnh, tủ lạnh, máy giặt…cũng tủ, giường, salon, đi-văng, bàn ăn, kệ bếp…nhưng giờ hiu quạnh lắm. Kể từ ngày má ra đi, nhà đã trở nên trống vắng, đìu hiu.
Ngày má còn sống, Tết nào tôi cũng về Bến tre đi chợ hoa để mua về nào là vạn thọ, cúc, hoa hồng…nào là mào gà, phụng vỹ. Chợ hoa nằm dọc từ cầu Cái cối đến cầu Hàm luông. Em trai út tôi ở Canada về cũng thích mua hoa Tết. Sân nhà má không rộng lắm nhưng cũng đủ bày biện các chậu hoa hai bên, đủ màu sắc. Má tôi rất thích hoa, thường bắc ghế ngồi ngoài sân để chụp hình và ngắm. Khi đôi chân má yếu không đi được nữa, em trai tôi bồng má ra ngồi ghế salon, hoan hỉ nhìn những chậu hoa tươi thắm.
Điều tôi cảm thấy mãn nguyện nhất chính là đã đưa vợ chồng hai đứa con tôi về thăm bà nội của chúng, nhất là vào dịp Tết. Dù sao con cháu của tôi cũng còn biết được cội nguồn. Lúc má nằm viện chúng cũng về thăm. Chúng cũng yêu quý bà như yêu quý ba của mình vậy, dù ít được gần gũi.
Từ ngày về với tôi, Tết năm nào vợ tôi cũng cùng tôi về thăm má. Vợ tôi bắt đầu được nghỉ ngày 26 Tết. Vợ chồng đèo nhau bằng xe máy từ quận 9 vào quận 5, ngay trạm xe Minh Tâm, gửi xe bên bệnh viện 30/4 rồi bước qua mua vé. Chuyến xe đưa chúng tôi vào cao tốc Trung lương, Mỹ tho rồi cầu Rạch miễu. Những hàng dừa xanh lả lơi trong gió. Những hàng quán chuyên bán kẹo dừa, đặc sản Bến tre rộng mở, gọi mời khách thập phương. Xe cộ đông vui ngày Tết.
Vợ tôi cũng rất thích đi chợ hoa, cùng chị tôi và em trai út tôi “thưởng ngoạn” từ chiều đến tối. Cuối cùng chúng tôi cũng mua được mấy chậu vạn thọ, cúc, mào gà, phụng vỹ. Chờ khoảng hơn nửa tiếng mới gọi được chiếc xe lôi. Tôi được cắt cử đi về nhà cùng những chậu hoa, vợ cùng chị em tôi đi bộ. Đường hoa, đường phố đông vui quá khiến lòng người thêm nao nức.
Tết năm nay không còn đi dạo chợ hoa, không còn mua hoa nữa rồi. Vợ chồng tôi sẽ về thắp nhang cho ba má rồi đi, không ngủ đêm. Mà cũng không biết em gái tôi sẽ về bữa nào. Sao cũng được, miễn đừng là chiều 30 Tết vì ngày đó chúng tôi phải về Định quán.
Dù vẫn biết không có gì là vĩnh cửu, là trường tồn mãi mãi, nhưng mỗi khi về thăm má, tôi chưa bao giờ nghĩ một ngày kia tất cả sẽ thay đổi. Nhiều cái Tết sẽ trôi qua, cái Tết mới lại đến. Má sẽ vẫn nằm đó trên chiếc giường quen thuộc, đôi mắt tinh anh nhìn con, môi như hé nở nụ cười. Con hiểu má muốn nói gì. Có phải trong lòng má cũng đang rạo rực niềm vui. Có phải má đang lắng nghe Tết về, lắng tiếng bước chân từng đứa con vang vang ngoài đầu ngõ. Có phải má muốn nói với con: “Tết rồi phải không con? Thằng út sắp về tới rồi phải không? Nhà mình sắm những chậu hoa mới chưa? Má muốn ra ngồi xem thử”.
(19.11.2020)