Mình cưới nhau đi


Chắc rằng ai cũng thương mẹ mình hết, nhưng với một ý nghĩ hết sức chủ quan, tôi cho là chỉ có tôi mới thương mẹ tôi nhất, bởi vì nhà đông anh em nhưng mẹ thương nhất là tôi!
Mỗi lần về quê, trong bữa cơm có đông đủ anh chị em tôi, mẹ tôi thường hay nói: Tụi con đứa nào cũng hạnh phúc! Chỉ tội nghiệp thằng này… Mẹ chỉ tay vào tôi rồi nức nở khóc, bỏ chén cơm xuống không ăn nữa. Tôi cười, ôm vai mẹ: Có gì đâu mẹ ơi, con vẫn sống vui mà…
Biết tính mẹ, anh chị em tôi ai cũng im lặng, ngừng ăn như là một cách để thông cảm và an ủi bà.
Đợi lúc chỉ có tôi và mẹ, bà hỏi: Rồi lâu nay con có quen với cô nào không? Sẳn dịp, tôi khoe X với mẹ. Đúng là tình mẹ bao la như biển cả, mẹ không trách tôi như thói thường người đời hay nói, mà chỉ thở dài: Nó còn nhỏ quá! Coi chừng , tội nghiệp cho người ta nghen con!
Tôi thương mẹ quá. Và thương cả X nữa…
Khi đem chuyện này kể cho X nghe, tôi bị bất ngờ vì nàng nói:
– Sao anh không nói với mẹ là đâu phải anh cua em? Là em cua anh trước chứ bộ!
Tôi phì cười:
– Anh bị dị ứng với từ “cua” này lắm nha! Ha ha… Ờ, mà không hiểu sao anh không dám nói cho mẹ biết là em “cua” anh. Có lẽ là trong tiềm thức anh lúc nào cũng có khuynh hướng bảo vệ em. Anh sợ mẹ nghĩ em quen anh là vì muốn lợi dụng!
X điềm nhiên:
– Vậy mà được à? Hi hi.. Coi lại mình đi ông! Thu nhập ông mỗi tháng có được bằng 1/3 của tui hông mà sợ người ta nói lợi dụng này nọ… Liu liu…
Tôi chỉ biết nói hai tiếng “Ờ há” rồi im ru luôn. Đợi một lúc lâu, không nghe X nói gì thêm, tôi hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh rồi cầm tay X, nói:
– Hay là…mình cưới đi em!
X giật mình ngẫng lên, buột miệng:
– Hả ??…
SĨ HUỲNH