Ghi chép 

Đóng diễn viên quần chúng

FavoriteLoadingThêm vào "Bài yêu thích"

Giờ ngồi nhớ lại những “vai” diễn viên quần chúng đóng trong mấy bộ phim mà tôi cứ cười một mình. Đi theo đoàn phim, có lúc đạo diễn “bắt” anh em phải làm diễn viên đi tới đi lui, ngồi họp hoặc thoại một câu gì đó. Tiền “cát sê” vẫn bằng với thuê ngoài, không đáng là bao nhưng nhiều anh em rất thích. Vài người rất bạo dạn, vào vai một cách dễ dàng, nhưng có người, như tôi chẳng hạn, tập tới tập lui thì thấy ổn, nhưng đến lúc đạo diễn hô “máy” thì lại lúng túng, tay chân thừa thải, lắp ba lắp bắp.

Tôi nhớ phim Cô Gái Trà Peng, đạo diễn bảo phụ diễn với cô diễn viên chính, đứng ở bờ sông chờ “phái đoàn” của Uỷ ban xã đến để tiễn người. Cô diễn viên chính sẽ thoại một câu:

  • Sao lâu quá không thấy ai vậy?

Tôi quay nhìn lại, chợt thấy nhóm người đang đến nên nói lớn:

  • Kìa, họ đến rồi kìa.

Rồi tôi và cô diễn viên chính nhìn nhau cười. Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng không hiểu vì sao nhìn ánh mắt cô tôi lại bị khớp. Đạo diễn la lên:

  • Trời, sao mày không cười, Sĩ?

Quay đến lần thứ ba đạo diễn mới tạm hài lòng. Ông nói với cô diễn viên chính:

  • Thằng Sĩ nó bị em hớp hồn rồi.

Cả đoàn được dịp cười “xả stress”.

Trong bộ phim “Vết nhơ không dấu”, bối cảnh là toilet, hai nhân vật nam đang trò chuyện, tôi đóng vai kẻ rình mò đứng phía ngoài. Đạo diễn hô vang “Máy. Diễn xuất”. Một cô gái từ toilet nữ bước ra (cô này cũng là nhân viên đoàn phim). Bất ngờ chạm mặt cô, tôi thụt lùi, mồm há hốc. Đúng theo ý đạo diễn thì tôi chỉ hơi khựng lại là chuyển cảnh, nhưng tôi diễn quá cường điệu. Có lẽ thấy cảnh này không quan trọng nên đạo diễn cho qua. Off máy, anh quay phim nói:

  • Anh Sĩ diễn hay quá, cho lên vai chính luôn.

Tôi cũng ráng cười với anh em chứ trong lòng “quê một cục”.

Đến bộ phim “Đằng sau một số phận” quay trên Đà Lạt, tôi hết hồn khi được đạo diễn Lê Hoàng Hoa mời đóng vai chính phản diện, do diễn viên Tư Lê bệnh nằm bệnh viện ở Sài Gòn không theo đoàn được. Đó là vai Liu Bang Min, một điệp viên Trung Quốc. Bữa đó tôi đang ngồi tám chuyện thì Chi, hoá trang chính của đoàn đến:

  • Anh Sĩ lại đây em hoá trang cho nè.

Tôi ngạc nhiên:

  • Ủa, hoá trang gì em?

Chi xịu mặt:

  • Nhanh lên đi, em còn làm cho người khác nữa đó.

Đạo diễn đứng gần đó, nghe chuyện liền bảo tôi:

  • Anh quyết định để em đóng thế Tư Lê luôn. Em có nhiều nét giống nó lắm.

Tôi lắp bắp:

  • Em đóng không được đâu anh Hoa ơi.
  • Em không tin anh sao?
  • Không phải, nhưng em không biết diễn xuất đâu, sợ làm anh thất vọng.

Đạo diễn bỏ đi, lo chỉ đạo diễn viên. Tôi ngồi thờ thẩn, cảm thấy thật ái ngại. Đúng ra anh Lê Hoàng Hoa là đạo diễn thiên tài, đã giúp cho nhiều người từ chỗ không biết gì về điện ảnh trở thành diễn viên có tên tuổi. Nhưng tôi vốn là kẻ rất nhát đèn, khó lòng đóng một vai quần chúng cho ra hồn, huống chi phải đảm nhận một vai thứ, chính. Nhớ lại trước đó vài năm, đạo diễn Xuân Hoàng cũng đã từng “chấm” tôi cho vai chính của một bộ phim ngắn và tôi đã từ chối. Sau này Xuân Hoàng đã làm bộ phim “Vị đắng tình yêu”, trở thành đạo diễn nổi tiếng. Tôi không nhận đóng phim ngắn ấy, anh Xuân Hoàng đã tìm được người thay thế, đó là diễn viên Lê Công Tuấn Anh.

Từ ngày tôi từ chối đạo diễn Lê Hoàng Hoa, tự nhiên bị “mất duyên” luôn, không thấy ai mời mọc gì nữa. Thật ra tôi có một bí mật khó chia sẽ về lý do không muốn đóng phim, giờ già rồi, nói ra cũng không sao. Đó là tướng đi của tôi. Thời trẻ thì bước đi hay bị nghiêng bên phải, lúc già thì đi “ba xiên ba nai”. Tôi không mặc cảm vì chuyện đi đứng của mình nhưng không lẽ lên phim, đạo diễn cứ quay né hoài sao được. Hồi nhỏ tôi đã từng được xem một bộ phim mà anh diễn viên chính có tướng đi rất xấu, ai xem cũng cười cợt, phê bình. Chắc có lẽ vì vậy mà tôi sợ.

Viết đến đây bỗng dưng tôi nhớ đến một người. Năm đó tôi không đi làm phim nữa mà chuyển về làm phòng kinh doanh. Một hôm anh bảo vệ điện cho tôi bảo có người quen muốn gặp, hỏi tôi có muốn tiếp không? Tôi nói cứ cho người ấy lên. Đó là một cô gái trẻ đẹp, nhỏ nhắn trong bộ đồ quần tây, sơ mi trắng. Tôi mời cô ngồi, chưa kịp hỏi thì cô đã nói:

  • Em tên MD. Chị P chủ tiệm cho thuê băng video giới thiệu anh với em, bảo anh có thể giúp em đóng phim. Anh là anh Sĩ phải không ạ?
  • Đúng rồi, anh tên Sĩ. Em có học trường lớp gì bên điện ảnh không?
  • Dạ không ạ. Em đang làm công ty bảo hiểm xã hội. Em rất thích được đóng phim.
  • Anh không phụ trách việc này em à. Chuyện này do các đoàn phim tự quyết định, cụ thể là đạo diễn phim.
  • Anh có thể giới thiệu em không?
  • Cũng được, để anh xem có đoàn nào đang quay, cần diễn viên quần chúng sẽ báo với em.

Tôi cũng rảnh nên tiếp MD được lâu, lấy mấy cuốn album hình ảnh đoàn phim cho MD xem, cô rất thích. Vài hôm sau MD lại đến, làm hẳn một bản sơ yếu lý lịch đưa cho tôi. Nhìn vẻ thật thà đến ngây thơ của MD mà tôi cảm thấy ngại cho cô. Môi trường điện ảnh rất phức tạp, không phải toàn màu hồng như MD nhận xét.

Hỏi các đoàn phim đang quay, chưa có đoàn nào cần diễn viên quần chúng. Tôi định giới thiệu MD cho một đoàn phim quay karaoke, ca nhạc, nhưng thấy đạo diễn là tay “dê xồm” nổi tiếng nên thôi.

Đến tiệm thuê băng, cô chủ P hỏi tôi:

  • Em có giới thiệu anh cho nhỏ nhân viên thích phim ảnh, nó đến gặp anh chưa?
  • Rồi em. Nhưng chưa có phim nào cho cô ấy đóng.
  • Kệ đi, từ từ cũng được mà. Nhỏ đó cũng bốc đồng vậy thôi.

Chuyện MD đóng phim cũng chẳng đi đến đâu. Cô bé cũng ít ghé công ty gặp tôi. Một hôm đến thuê băng, cô chủ P trao cho tôi quyển lịch phong cảnh nói là của MD gởi tặng. P bảo cô ấy đã nghỉ công ty bảo hiểm xã hội, chuyển sang một công ty khác.

(26.11.2020)

Related posts

Leave a Comment

%d bloggers like this: