

Đôi lần chị thấy hơi cay đắng, đời người sao chỉ quẩn quanh với những thứ tầm thường bột ngọt, xà bông…
Chị quen anh trên Facebook, lúc đó anh còn đi làm. Hai người hẹn nhau cà phê rồi đi hát hò cùng đám bạn. Chị thích style của anh, từ cách ăn mặc, mái tóc, đến cặp kính cận, cũng như cách anh cư xử với bạn bè, con cháu. Hai người còn hợp nhau về lĩnh vực thơ ca, từng đối đáp bằng thơ lục bát, làm thành cả một bài thơ dài gần như không có điểm kết thúc.
Rồi họ đến với nhau. Chị dọn nhà từ Thủ Đức về quận 7 ở chung với anh. Vài tháng sau hai người lại dọn về quận 9, thuê phòng trọ cho gần chỗ chị làm. Lúc đó anh đã nghỉ hưu được một năm mấy.
Tình cảm lắm khi thật lạ lùng. Có ai ngờ một cô ba mươi mấy tuổi lại đi yêu một ông sáu mươi mấy. Mọi người nhìn anh thấy già khằn, riêng chị lại thấy còn trẻ chán. Người ta kêu anh bằng chú, kêu chị bằng chị, chị không quan tâm, cũng không thấy có gì phải ngượng nghịu. Mỗi ngày, câu đầu tiên khi anh đón chị tan ca là, sáng giờ có nhớ vợ không? Anh cười hì hì, nhớ gần chết. Mệt vậy nhưng chị vẫn đi chợ, nấu cho anh bữa cơm chiều. Chờ chồng gắp thức ăn nhấm nháp, chị hỏi liền, ngon hông chồng? Ngon, ngon lắm vợ ơi.
Họ có những buổi sáng ấm áp, những buổi chiều mát mẻ, những buổi tối vui vẻ bên nhau. Họ chia sẽ buồn vui, tỏ bày những ước mơ. Thời gian vẫn âm thầm trôi, hết mưa lại nắng, trăng hết khuyết lại đầy, họ vẫn bên nhau không rời. Tình yêu như là tặng vật của tạo hóa, họ luôn giữ gìn, trân trọng.
Ngày tháng vẫn êm đềm trôi, hết hạ sang thu, hết thu qua đông, tàn đông xuân lại đến. Họ đã có mấy mùa xuân hạnh phúc. Những lời họ trao đổi, gởi gắm, tâm tình cùng nhau thật không có thứ gì dễ thương hơn.
● Em coi “Đế chế Maya” đi. Phim hay xuất sắc. Đưa đây anh tìm cho.
● Mai em tăng ca rồi. Em nấu đồ ăn nhiều cho anh ăn tối luôn ấy.
● Bữa nào mình đi phố Bùi Viện chơi đi chồng. Với lại ra phố đi bộ nữa. Lâu lắm rồi chưa đi.
● Tết này em được nghỉ 9 ngày.
● Tuần này về mẹ em tổ chức sinh nhật cho anh luôn nhé. Mua cái bánh, làm vài món cho cả nhà ăn chơi.
● Hổm rày tự nhiên anh bị chảy nước mắt nhiều ghê. Đợi bớt dịch đi khám xem sao.
● Mai khu mình bắt đầu giãn cách rồi. Vài bữa nữa có phát gạo và rau. Em nghỉ ở nhà với anh, công ty có nói gì không?
Đại khái là như thế. Điều quan trọng là họ chưa bao giờ cãi nhau. Anh có đọc ở đâu đó nên nhận ra hình như chị là người có chỉ số EQ cao, biết nổ lực kiến tạo sự dễ thương. Điều mà anh biết chắc hơn, đó là chị có một sức chịu đựng rất cao. Chị có thể mỉm cười với chồng trong lúc bụng đang lâm râm đau. Chị có thể im lặng trước cơn thịnh nộ của ai đó. Chị thường bảo anh: “Khi nào thấy em giận, anh cứ ôm một cái là hết ngay”. Anh cũng chưa thử, mà thật ra, chị cũng chưa từng giận anh bao giờ.
Hôm qua chị đọc truyện “Ba đồng một mớ mộng mơ” của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư, thấy cảm thông cùng nhân vật chính khi cay đắng nhận ra đời người sao chỉ quẩn quanh với những thứ tầm thường. Như “thằng bé hai mươi tuổi” tàn tật trong câu chuyện, câu chữ mà khó khăn lắm nó mới rặn ra được, lại là chữ “Tiền”. Thật là chua chát.
Chị thoáng nghĩ, không biết có phải là chuyện lạ đời không, khi qua 5 năm sống cùng nhau, từ mà anh chị chưa bao giờ nói với nhau chính là “Tiền”.
Rồi chị lại cười khúc khích, khe khẽ, một mình, khi nghĩ đến lúc kể anh nghe, có thể anh sẽ hài hước: “Chỉ nói đến Vàng thôi”.
(31/3/2022)