

Một bữa kia tôi xem camera (lắp đặt dưới quê) thấy má tôi đang nằm chèo queo tội nghiệp quá, bèn nảy ra ý định về thăm má ngay lúc đó. Tôi điện cho Khánh Hưng, thằng đệ của tôi bảo thuê xe rồi điện cho Vinh- bạn của đứa cháu gọi bằng bác- rủ theo chơi. Vinh đồng ý. Chiếc xe thuê ngày chỉ có 300k, Khánh Hưng cầm lái, Bến Tre thẳng tiến.
Về đến nhà, má tôi hết sức ngạc nhiên rồi vui mừng ngồi dậy, bao mệt nhọc của tuổi già chừng như tan biến.
Hôm đó nhằm ngày mùng 1 tết dương lịch, năm 2014.
Tôi mở karaoke hát với Vinh và Khánh Hưng, má ngồi làm khán giả. Khánh Hưng là ca sĩ, rất ít khi hát karaoke nhưng thấy vui quá nên cũng góp vài bài.
Lâu lắm rồi tôi mới thấy má vui như vậy. Tôi tự khen mình sáng trí, đã nghĩ ra chuyến đi này. Cũng may là đoàn phim nghỉ mấy ngày, sau khi đã làm việc cả ngày Noel nơi rừng Mã Đà, huyện Vĩnh Cửu, tỉnh Đồng Nai.
Bình thường anh em của tôi ít ai về thăm má. Chỉ có tôi lúc không đi phim, cuối tuần nào cũng về, ngủ một đêm rồi chiều mai lại đi. Riết rồi thành quen, thứ sáu nào má tôi cũng ngồi ngóng đợi.
Về thì hớn hở, lúc đi lại bùi ngùi. Dẫu biết rằng thứ sáu tuần sau lại được hội ngộ cùng má, mà sao nỗi buồn cứ len lén vào hồn, khiến ý thơ tuôn chảy:
Xe ai qua, rớt nỗi buồn
Nhặt lên đã thấm ngọn nguồn chia ly
Lẽ nào lệ những hoen mi
Vừa xa, nỗi nhớ ôm ghì trái tim
Nét cười hằn vết chân chim
Anh về gác lạnh nỗi niềm cút côi
Mẹ hiền ánh mắt xa xôi
Nhà sau vắng một chổ ngồi sớm hôm
Lên xe nhớ tách trà thơm
Bâng khuâng những tiếng cười giòn vẳng xa
Chút buồn sao cũng thiết tha
Nghe bơ vơ giữa nhạt nhoà chiều hoang
Lòng tôi cứ mãi buồn theo chuyến xe, bơ vơ trên đường cao tốc. Nhớ tách trà thơm, nhớ chỗ ngồi bên chiếc bàn ăn quen thuộc. Và nhớ má.
Chuyến đi ấy tính đến nay cũng đã 6 năm, tính đến ngày má ra đi là 5 năm. Một chuyến đi không thể nào quên, cho dù tôi có hàng trăm chuyến về thăm má. Tết dương lịch thường không ấn tượng với tôi lắm, nhưng ngày 1 tháng 1 năm 2014 đã khắc sâu trong lòng tôi. Giờ nhớ lại tôi cảm thấy bồi hồi như vừa mới…
(30/12/2020)