Trở lại Sài Gòn

FavoriteLoadingThêm vào "Bài yêu thích"

Tôi nằm trong phòng khách, dưới chân chiếc ghế xếp bé Nhót đang ngủ say, nãy giờ cũng chợp mắt được một chút. Bên ngoài nắng như đổ lửa. 

Tôi nghe điện thoại Huế có cuộc gọi:

  • Alo…dạ…dạ được anh.

Rồi nghe cô ấy bảo Bo, thằng cháu, 5 tuổi con của Hoa:

  • Con vô kêu bác Sĩ dậy đi liền, xe vừa gọi.

Bo chạy vào lay tôi:

  • Bác Sĩ ơi dậy, dậy. Xe sắp đến rồi.

Tôi ngồi bật dậy, ra nhà sau. Huế hỏi:

  • Ngủ được không anh? Anh Dũng vừa gọi hỏi mình đi 1:30 được không, em nói được.

Tôi cười:

  • Ừ, đi sớm cũng được! Mà sao tự nhiên ổng đi sớm vậy em?
  • Dạ tại ảnh còn đi chở hàng ở hai điểm nữa, chất hàng lên cũng hơi lâu.

Hai đứa em gái của Huế chuẩn bị xe cộ, Hoa chở tôi, Hồng chở Huế ra ngã ba Gia Canh đón xe. Dọc đường tôi và Hoa toàn nói chuyện dịch Corona. Đi ngang nhà thờ Gia Canh, tôi hỏi:

  • Ủa, hổm rày em có đi hát trong ca đoàn không?
  • Không anh ơi. Để cho qua mùa dịch này đã. Giờ em tránh tụ tập đông người.
  • Nhà nước có đề nghị các nhà thờ ngưng tổ chức Thánh lễ, sao anh thấy nhà thờ mình chỉ khuyến cáo con chiên đeo khẩu trang thôi vậy hén?
  • Nhà thờ mình không có quyền anh ơi. Phải có lệnh của Toà giám mục mới được.

Tôi và Hoa đến ngã ba Gia Canh trước vì Hồng ngoài chở Huế ra còn phải chở cả một thùng bơ và xoài mà Huế mua lên để bán cho mấy người bạn trong công ty. Thùng cũng phải hai mươi mấy ký. 

Chờ khoảng 15 phút thì xe đến. Xe 16 chỗ. Trên xe chỉ có một khách. Nghe chị ấy nói đến Biên Hoà xuống. Chạy được một đỗi, xe rẽ vào khu vườn xoài mát mẻ. 

50 thùng xoài được chất lên xe. Người ta mang lên để kịp bán mồng Một. Còn một chỗ lấy xoài nữa không biết ở đâu, nghe nói cũng mấy chục thùng. Mùa dịch bệnh vắng khách, xe chở nhiều hàng cũng đỡ. 

Xe chạy ra đầu đường đi được một đỗi thì ghé vào lề. Phú phụ xế mua nước sâm bí đao cho chúng tôi uống. Anh Dũng tài xế nói:

  • Hai vợ chồng uống đi, tôi chiêu. Hôm nay cho ông bà đi du lịch vườn xoài một bữa. 

Chạy được nửa tiếng thì xe lại quành vào một con đường quanh co. Đây là “mối” hàng thứ hai. Từng thùng xoài được chất lên xe, lên cả mui xe. Phú làm cực kỳ nhanh gọn. Những thùng trên mui được quấn băng keo, dán dính chùm lại trông rất “bảo đảm”. Ra tới đầu đường anh Dũng còn chở thêm ba bao phân gì đó nữa. Nghe bà chủ hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy anh”. Anh Dũng đáp: “Trăm hai”. Bà chủ móc tiền đưa ngay không mặc cả. 

Chạy được một lúc anh Dũng chợt nói:

  • Chết, bỏ quên gói thuốc lá ở chỗ bà chủ vựa xoài rồi. Cho điếu thuốc anh Sĩ.

Tôi rút bao đưa anh một điếu. Anh bông đùa:

  • Lát ông chủ về thấy gói thuốc và cái hộp quẹt thế nào cũng chất vấn bà chủ: “Gói thuốc của thằng nào đây? Bà này ghê lắm, tôi đi có một chút là rước đàn ông vô liền”. Ha ha…

Chúng tôi cùng cười lên xả stress. 

Đến Dầu Giây thì xe tấp vào bên kia đường để xuống hàng. Anh Dũng và Phú làm thật nhanh vậy mà cũng mất gần nửa tiếng. Những thùng xoài trên mui được gỡ xuống khiến tôi cảm thấy yên tâm vì nãy giờ cứ lo bị cảnh sát giao thông phạt. Những thùng xoài còn lại nghe nói phải giao tận Bình Phước. 

Xe đến Suối Tiên gần 5:30. Vợ chồng tôi chào anh Dũng và Phú, không quên cám ơn. Tôi định khiêng thùng xoài bơ xuống thì Phú đã nói:

  • Để em lấy cho. Anh mà khiêng là tối nay không “làm việc” được đó. 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

%d bloggers like this: