Tôi hát karaoke


Giờ tôi cũng không nhớ mấy tiệm karaoke mọc lên từ năm nào nữa. Chỉ biết rằng lúc nó vừa mới mở là đã có mặt tôi.
Bỏ qua giai đoạn hát chung, hát nhóm, khi nào có “độ” mới đi, tôi nhớ lại lần đầu tiên đi hát một mình là ở tiệm đường Cao Thắng. Hát một mình, vì không ai rảnh để đến với tôi. Ban ngày tiệm vắng, nhiều lúc chỉ có một mình tôi. Nhớ có bữa hát tân nhạc đã đời rồi, tôi chuyển sang hát tân cổ. Lúc tôi bấm chuông gọi nước uống thêm, cậu bé phục vụ nói:
- Ba con kêu chú hát vọng cổ nữa đi. Nãy chú ca bài Võ Đông Sơ hay lắm.
Cũng tương tự vậy, khi theo đoàn phim đi quay ở Đà Lạt, buổi tối tôi trốn đoàn đi karaoke một mình. Hôm đó tiệm vắng, chỉ có một người khách là tôi. Hát một lúc lâu, tôi đứng lên bước ra cửa để đi toilet. Không ngờ ngoài cửa là hai vợ chồng ông chủ tiệm đang “lén” đứng nghe. Bị bất ngờ, ông chủ nói:
- Bà xã tôi nói anh ca vọng cổ hay quá, kêu tôi đến nghe.
Tôi cười:
- Dạ, cám ơn anh chị.
Một bữa khác, buổi chiều tối, tôi rủ nhỏ cháu kêu bằng cậu đến tiệm Nnice karaoke trên đường Nguyễn thị Minh Khai để hát. Dịp này, tiệm đang có khuyến mãi, cứ mỗi bài được 100 điểm thì sẽ có quà (móc khoá, thú nhỏ nhồi bông…). Chúng tôi hát gần hai tiếng, được 13 cái 100. Lúc xuống quầy “lãnh thưởng” thì cậu phục vụ nói:
- Chỉ được lãnh 4 phần thôi chú ơi.
Nhỏ cháu ngạc nhiên, cự cãi:
- Gì kỳ vậy. Tụi tôi hát được 13 cái 100 lận mà.
Cậu phục vụ cương quyết:
- Tối đa chỉ có 4 phần thưởng thôi chị ơi.
Tôi phân trần với các nhân viên của tiệm:
- Ai quy định vậy? Cho tôi gặp quản lý.
Chờ một chút thì quản lý đến. Đó là một cậu đẹp trai cao to trong bộ đồng phục quần tây đen áo trắng. Nghe nhân viên phản ánh xong, cậu ôn tồn:
- Cho người ta nhận 13 phần đi.
Thật ra 13 phần có nghĩa là 13 cái thẻ cào, cào ra trong thẻ ghi số 0 là trật lất, từ số 1 đến số 3 thì được các món đồ khác nhau. Cuối cùng nhỏ cháu cào trúng được…mấy phần tôi cũng quên mất
Năm 2013 thằng em út của tôi từ nước ngoài về chơi cả tháng. Đêm nào nó cũng điện rủ tôi đến tiệm trên đường Cao Thắng. Em tôi hát cực hay, như ca sĩ. Lần đó nó về, tham gia dự thi Tiếng hát truyền hình, lọt vào vòng chung kết nhưng rồi đến hạn phải trở về Canada. Thật tiếc.
Tôi hát một mình riết thành quen. Những tiệm tôi hay đến cũng rất khoái tôi vì là “mối ruột”. Điểm khác biệt duy nhất giữa tôi với mọi người là “hát không cần có khán thính giả”. Người ta, ai hát cũng muốn “trỗ tài” cho người khác biết. Tôi thì không quan tâm. Tôi thích hát một mình vì khỏi phải chờ đợi, thoải mái chọn bài, tập thử.
Hát karaoke cũng rất cần thiết có “văn hoá” hát. Không được bấm “ưu tiên”. Không được hát liên tục nhiều bài. Lúc người khác hát phải biết lắng nghe. Tôi nhớ có thằng bạn kia, mới vào phòng hát đã nhanh chóng bấm 3 bài. Hắn ta hát liền tù tì, mọi người cố gắng lắng nghe. Xong hắn đứng lên chào tôi và nói:
- Em có chuyện phải về trước nha anh Sĩ. Hẹn bữa khác hén.
Hắn về rồi, mọi người chưa ai chịu bấm bài, cứ bàn nhau về cách chơi của hắn. Có người nói:
- Ông này tưởng mình là ca sĩ khách mời í.
- Chơi kiểu đó gặp chỗ khác người ta bụp cho.
Mấy năm sau này tôi rất ít đi hát. Mỗi lần về nhà Bến Tre là tôi “ôm dàn” hát cả ngày. Dàn karaoke của nhà tôi nghe cũng rất hay. Một chuyện có thật mà mỗi lần nhớ lại tôi hay mắc cười, mặc dù không phải chuyện tiếu lâm, đó là “khán giả” của tôi. Sáng hôm đó tôi vừa hát xong một bài thì nghe nhỏ bán bánh mì thịt trước cổng nhà kêu lên:
- Đi bán đi, đứng nghe hoài hà. Vé số ế!
Rồi nghe giọng nữ, chắc là nhỏ bán vé số:
- Để nghe bài nữa rồi đi.
Nhỏ bán bánh mì cười hô hố:
- Hết bà bán ve chai rồi tới mày. Hồi nãy bả cũng đứng nghe, tao kêu lo đi mua ve chai đi kìa, bả nói: “Bài Chiếc áo bà ba này hay quá. Để nghe hết cái đã”.
Hồi năm rồi nhỏ em vợ mua về nhà mẹ cái loa kẹo kéo hát karaoke di động, âm thanh thật hay. Tôi về cuối tuần, cứ sáng sáng chiều chiều nhỏ em lại lôi cái loa ra để ngoài sân, gọi:
- Anh Sĩ ơi, ra hát karaoke nè.
Thế là hai anh em cứ thay phiên nhau hát hết bài này tới bài khác. Có nhỏ em vợ làm nghề MC cũng rất ghiền hát. Nhỏ này còn là ca sĩ chính của ban nhạc, cứ thấy hát là tham gia ngay. Đôi khi tôi cũng cảm thấy lạ, vì cứ nghĩ đã làm ca sĩ rồi chắc phải “ngán” karaoke lắm. Nhưng không, nhỏ em này vẫn hát say mê, gần như không có điểm dừng. Có điều, nhỏ hát hay quá khiến tôi chỉ ngồi nghe, làm biếng hát.
Nhóm bạn của vợ tôi ở công ty Nidec cũng cực kỳ thích hát. Hôm nào có tụ tập ăn chơi là sau khi ăn đều có chơi, đi hát ở tiệm karaoke quen thuộc.
Năm 2015 tôi ở quận 7, một bữa thằng bạn làm đoàn phim báo một tin vui:
- Con mới phát hiện ra trên mạng có trang web hát karaoke hay lắm chú. Đưa máy đây con cài cho.
Anh chàng này làm trợ lý đạo diễn, tên Khánh Hưng, tuổi hơn 40, đúng ra phải gọi tôi là anh nhưng cậu ta cứ thích gọi là bằng chú. Ừ, chú thì chú, không vấn đề gì. Tôi đưa điện thoại, cậu ta cài đặt trong chớp mắt. À thì ra là iKara.
Khánh Hưng nói:
- Trang này liên kết với Facebook. Nick của chú vẫn là Sĩ Huỳnh. Giờ chú muốn hát bài gì thì cứ search ra mà hát. Nhưng trước hết chú phải kết bạn để mọi người có thể nghe và bình luận.
Nghe thấy coi bộ hay nên tôi “mần” liền, nhưng Khánh Hưng cười nói:
- Khoan, chú phải có headphone thì mới hát được. Hát trực tiếp vầy ồn lắm.
Vậy là về nhà tôi gắn tai nghe vô và thực hành ngay. Bài đầu tiên, nếu tôi nhớ không lầm, đó là bài Vùng Lá Me Bay, hát chung với Yu MiMi.
IKara thật tuyệt, tôi chơi hoài không chán, đến hiện thời vẫn còn chơi.
Điều đáng cười nhất là từ bữa có được iKara, đi cà phê với Khánh Hưng ở quán nào tôi cũng mở điện thoại lên, gắn headphone vào và hát, quên hết mọi người chung quanh. Tính đến nay, về đơn ca, trên iKara tôi đã có mấy chục bài. Thêm phần tạo bài song ca, tôi “mần” cũng được mấy chục bài nữa. Ai nghe xong cũng comment: “Anh (chú) hát hay quá” hoặc “Song ca thật tuyệt” rồi tặng bông hoa, trái tim thật xôm tụ.
(17/4/2020)









