

Hồi nhỏ khoái tết, giờ vẫn khoái y vậy.
Mấy ngày tết nhà “tràn ngập” bánh mứt, dưa hấu, nước ngọt. Có những 3,4 kết nước ngọt để ở phòng khách, bên hông tủ thờ, mỗi kết đều có mấy loại như nước cam, xá xị, bạc hà…Hồi đó Coca Cola mới ra nên nhà ít uống. Chai nước cam màu cam đỏ, nhãn hiệu Con Cọp uống ngon bá chấy. Xá xị hiệu Con Nai. Bạc hà hiệu gì đó quên mất. Ngày nay không thấy nước ngọt bạc hà nữa. Tôi đi ra đi vào, thỉnh thoảng lại khui một chai uống. Chắc có lẽ lúc nhỏ ham ngọt quá nên giờ bị tiểu đường chăng?
Trên chiếc bàn to 1 x 3 mét để hoa quả và 2 hộp mứt, 1 hộp bánh và 1 hộp kẹo. Mấy quả dưa hấu màu xanh đen to đùng. Bộ tách trà khi có khách mới pha. Thường thì tấm rèm cửa kết bằng những tấm vé số buông thả, mấy ngày tết luôn được vén ra hai bên. Ngoài sân nào là mai, vạn thọ, cúc, mào gà từng chậu đua nhau khoe sắc. Không cần đi đâu xa, cứ nhìn vào nhà tôi là đã thấy tết đang về, rộn ràng tươi thắm.
Khoảng 23 tết đưa ông Táo về trời xong, chị Hai tôi bắt đầu làm mứt bí để đem ra chợ bán. Chị sên mứt trong 2 chiếc thùng phuy 200 lít, làm một mình không ai phụ. Những lát bí lúc mới xắt ra màu còn nhà ngà, chị dùng que đũa to đảo đi đảo lại, trộn lên trộn xuống, dần dần bí ngã ra màu trắng tinh, lấm tấm những hạt đường, dậy lên mùi thơm phưng phức. Xong, chị lấy ra, dần trãi trên tấm đệm mây cho khô ráo.
Qua hôm sau chị kêu xe lôi vào chở 2 phuy mứt ra chợ, rủ tôi theo. Chị bán kế bên tiệm bánh mì của ba má, từ sáng đến chiều là hết. Tôi đứng xớ rớ bên chị cho vui thôi chứ cũng không biết phụ gì. Về, chị cho tôi tiền. Có tiền rỏn rẻn trong túi, tôi lao vào sòng bạc trong nhà, bị mấy đứa em ăn hết.
Từ mồng 1 đến mồng 3 tết ba má tôi nghỉ bán. Ngày mồng 1, chủ lò bánh mì cho đại lý muốn đặt bao nhiêu thì đặt, không lấy tiền. Chị Hai tôi ham quá, kêu ba má đặt cho một ít để bán, lại rủ tôi theo. Tôi phụ chị ra mở cửa tiệm, vừa lúc giỏ cần xé bánh mì nóng hổi chở đến. Hai chị em bán đến trưa là hết, không còn một ổ. Tôi bảo chị:
- Biết vậy mình đặt nhiều nhiều hén chị.
Chị tôi cười: - Thôi đừng có tham quá. Nhiêu là đủ rồi.
Được chị cho tiền tôi lại chơi bầu cua, bài cào với mấy đứa em, lại thua hết. Nhưng tôi không buồn vì chỉ thua cho trong nhà. Tết, ba chỉ cho chơi bài bạc từ mồng 1 đến hết mồng 3 thôi, qua ngày đó mà còn chơi nữa là bị đòn. Tôi và mấy đứa em ghiền quá, mồng 4 lén rủ nhau qua mã ông Tám (chồng cũ của bà dì) chơi tiếp. Mã nằm trong khu vườn cạnh nhà, có xây lan can bao bọc. Ba tôi thấy tự dưng mấy đứa con đi đâu mất nên sinh nghi, đi kiếm, cầm theo cây roi mây. Phát hiện ra chúng tôi, ba chỉ làm bộ gầm ghè, quơ quơ khúc roi cho chúng tôi tan hàng. Mồng 6 khai trương, ba má ra tiệm bán, chúng tôi ở nhà tự do sát phạt tiếp.
Từ hẻm nhà ra đường cái, mồng 1 có đến mười mấy sòng bạc ngồi dưới đất, sòng này cách sòng kia chưa đầy nửa mét, gồm bầu cua, bài cào, tài xĩu…Sáng ra ba tôi dẫn tôi và thằng em kế theo, đi một vòng qua hết mấy sòng, mỗi chỗ đặt vài đồng, ăn thua gì cũng đi tiếp. Về nhà thấy ba vui vui, có lẽ ăn được chút đỉnh gọi là lấy hên đầu năm. Mồng 1 má được nghỉ ngơi vì các món ăn đã được nấu xong hôm qua, cũng đã cúng kiến đầy đủ. Tôi đi với má sang nhà bà ngoại ở phía sau vườn để chúc tết. Ngoại tôi đã quen sống một mình. Bà kêu thợ dựng một căn nhà mái lá, trong nhà có bàn thờ Phật, có hai tấm truyện tranh dán vách, một là Tấm cám, hai là Thanh xà bạch xà. Đến giờ tôi còn nhớ mấy câu thơ minh họa trên bức truyện tranh:
“Mồng 5 thấy rắn giữa giường
Hớn Văn kinh hoảng ngất luôn bên màn”
Và câu kết:
“Mãn hạn chồng vợ đề huề
Cùng với con quý trở về cõi tiên”
Năm nào cũng vậy, cứ sáng mồng 1 tết là má kêu chúng tôi đến xếp hàng, mở tủ lấy ra chai dầu thơm 1 lít xức cho từng đứa. Má nói chai dầu thơm này của Pháp, được người ta tặng. Trước đây tôi còn nhớ nhãn hiệu, giờ tự nhiên quên mất. Chai dầu thơm bằng thủy tinh, có vân có khía rất đẹp, mùi hương thanh tao, dịu dàng, quyến rũ. Mỗi năm má chỉ xức cho chúng tôi một lần nên xài hoài không hết.
Mồng 2, chị Năm và chị Sáu tôi đi cùng mấy người bạn qua ông đạo dừa ở Cồn phụng chơi, chụp nhiều tấm hình kỷ niệm. Hai chị tôi xinh đẹp lắm, giờ xem lại các tấm ảnh ngày xưa thấy người nào cũng như hoa mơn mởn. Thời học trung học đã có nhiều anh theo đuổi, trong đó có cả…thầy giáo. Nhưng hai chị chỉ biết lo học hành, có người đến hỏi cưới, má tôi bảo “Nó còn nhỏ lắm” thế là xong.
Thời đó còn cho đốt pháo, tiếng đì đùng vang khắp nơi. Nhà tôi chỉ đốt hai phong pháo đêm giao thừa và sáng mồng một. Chúng tôi thì chơi pháo cuộn, bỏ vào cây súng bằng gỗ, bóp cò nổ “tạch” một phát rồi lại bắn tiếp. Khói pháo tỏa lên, mùi thơm hăng hắc, lâng lâng đầy quyến rũ.
Tết xưa, chúng tôi luôn có những ngày trọn vẹn dành cho gia đình. Người ta thường có những chuyến du lịch ngày xuân còn chúng tôi chỉ quây quần bên nhau, vui tết cùng nhau trong mái ấm. Vả chăng, gia đình tôi chưa hề biết du lịch là gì, thế nào là du xuân ngắm cảnh. Thế mà vẫn ” vui tóa”, phải không anh chị em nhà mình.
(Cận tết Tân Sửu – 20/1/2021)