Rạp xi-nê Sài Gòn trước 1975

FavoriteLoadingThêm vào "Bài yêu thích"

Hồi trước 75 ở Sài Gòn có rất nhiều rạp chiếu bóng, từ bình dân đến hạng sang, đâu như gần 60 rạp. Ở quận 1 có Rex, mini Rex, Casino Saigon, Eden, Lê Lợi…Quận 5 có Đại Quang, Victory Lê Ngọc, Palace, Opera…Các rạp sang trọng tập trung ở quận 1, chuyên chiếu các phim Âu Mỹ, còn quận 5 chuyên phim Hồng Kông, chủ yếu là võ thuật. Có 2 rạp màn ảnh rộng 70 ly, đó là Rex và Vistarama Quốc Tế. Tôi nhớ phim màn ảnh rộng đầu tiên được chiếu ở hai rạp này là “Hổ, hổ, hổ”, tên nước ngoài là “Tora, Tora,Tora” nói về cuộc tấn công của Nhật Bản vào Trân Châu Cảng năm 1941. 

Tôi là fan của phim quyền cước Hồng Kông nên thường túc trực ở rạp Victory và Đại Quang ở Chợ Lớn. Ban ngày rạp bán vé thường trực, đến 2 giờ chiếu mới bán xuất. Giá vé buổi sáng tất nhiên rẻ hơn, chỉ bằng phân nửa buổi chiều, lại được ngồi xem tiếp khi phim đã hết. Khi chiếu xuất, đến gần giờ chiếu thì ngưng bán vé. Trong lúc chờ xuất chiếu, nhân viên bảo vệ cầm đèn pin đi từng hàng ghế để soát vé, vé nào không ghi đúng giờ chiếu thì khách sẽ bị mời ra. Tôi nhớ có lần xem xuất thường trực buổi sáng, phim hay quá nên nán lại qua đến xuất chiều. Vậy là bị bảo vệ đuổi. 

Lang thang, thơ thẩn thế nào mà một hôm tôi lại lạc vào rạp Vĩnh Lợi gần chợ Bến Thành, sau đó mới biết nơi này là “tụ điểm” của các tay pê đê. Rạp cũng khá vắng khách nhưng khi tôi vừa an tọa đã có liền một anh chàng cao ráo đẹp trai đến ngồi cạnh. Anh ta mời tôi kẹo Chewing gum, tôi từ chối. Khi đèn trong rạp tắt, tôi cảm giác thấy đùi mình đang bị mò mẫm. Thấy ghê ghê, tôi quát khẽ:

  • Làm cái gì vậy?

Một anh ngồi ở hàng ghế sau tôi chồm lên nói nhỏ:

  • Bạn thông cảm. Nó có bệnh. 

Tôi không thể tiếp tục ngồi xem phim, bỏ ra ngoài như bị ma đuổi. Khỏi phải nói là tôi từ bỏ rạp chiếu ấy từ ngay bữa đó. 

Ở quận 10 có một rạp chiếu phim bình dân tên gọi Mỹ Đô. Một bữa kia hết phim mới để xem, thấy Mỹ Đô chiếu “Giã từ làng du đảng” có Địch Long, Khương Đại Vệ đóng nên vào xem thử. Vào rạp rồi mới hối hận, hiểu thế nào là rạp “bình dân”. Ngồi ở giữa rạp mà vẫn nghe mùi khai nồng cả mũi. 

Xem phim võ thuật chán chê, tôi mò ra quận 1, mua vé vào xem phim Tây ở rạp Lê Lợi. Phim “Nối lại tình xưa” (To love again) ướt át, cảm động quá. Lần tiếp theo thấy tựa phim lạ quá nên tôi lại ghé xem. Bộ phim “Một chút mặt trời trong nước lạnh” (Un Peu de Soleil dans l’Eau Froide). Phim hay quá. Đó là quảng thời gian đầu tiên tôi tiếp cận với phim Âu Mỹ. 

Mỗi lần Tết đến quả đúng là “trăm hoa đua nở”, các rạp chiếu phim chỗ nào cũng đầy ắp khán giả. Đến như rạp Long Phụng chuyên chiếu phim Ấn Độ cũng có đông người xem. Phim Việt Nam chiếu Tết, phim nào cũng hốt bạc. Phim Hồng Kông, khán giả rồng rắn xếp hàng mua vé. Tôi nhớ năm 1973 diễn viên Lý Tiểu Long qua đời, phong trào phim võ thuật Hồng Kông càng rộ lên với nhiều tên tuổi cũ, mới liên tục khuynh đảo màn ảnh. Nào là Vương Vũ, Trần Tinh. Nào là Khương Đại Vệ, Địch Long, Đàm Đạo Lương…Ai cũng là cao thủ trong các bộ phim đánh đấm bạo liệt và hấp dẫn. Tôi nhớ Tết năm đó đi xem bộ phim “Lang hồ truy sát” mà phải chạy mấy rạp mới mua được vé. Xem phim chiếu Tết “Lãnh diện nhân” có tài tử Vương Vũ đóng cũng thế, cuối cùng mua được vé ngồi hàng cuối trong rạp Đại Nam, đường Trần Hưng Đạo quận nhất. 

Tưởng cũng nên bổ sung thêm tên các rạp chiếu phim ở Sài Gòn trước năm 1975, nhớ đến đâu ghi đến đó, như là Casino Đa kao, Cao Đồng Hưng, Kim Châu, Lido, Lệ Thanh, Thủ Đô, Hồng Liên, Khải Hoàn, Văn Cầm, Đại Đồng, Tự Do…và còn nhiều nữa. Nhưng riêng tôi, thập niên 70 tôi chỉ lòng vòng, lẩn quẩn ở mấy rạp trong Chợ Lớn, rạp tôi xem thường xuyên nhất là Victory Lê Ngọc (giờ đổi tên là rạp Toàn Thắng).

(27.11.2020)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

%d bloggers like this: