Buổi sáng thứ 18.980


Buổi sáng ở một vùng quê êm đềm và bình lặng. Cốc trà Bảo Lộc thơm nhẹ, vị ngọt đắng còn đọng trên đầu môi. Đường vắng.
Tự dưng tôi có cảm giác đã từng trãi qua một buổi sáng như thế này trong quá khứ. 52 năm rồi. Nửa thế kỷ rồi chứ ít gì. Trong ngôi nhà ba gian rộng lớn, tôi lẩn quẩn, đi tới đi lui, chờ gói xôi mặn của bà chị. Xôi chỉ gồm nếp với tôm khô, mỡ hành nhưng ngọt dẻo, mặn mà hơn bất cứ gói xôi nào khác. Mấy mươi năm trôi qua rồi, chừng như tôi sống chỉ để chờ gói xôi như thế.
Còn một thứ nữa chắc cũng không bao giờ gặp lại được. Cái “bánh ướt” to tướng ấy, một đồng một cái, mua đem về cuốn với tép mỡ thịt chấm nước tương. Thật ra đó không phải là bánh ướt mà là bánh bột tráng trên cái khung vải tròn làm nồi, cái vung bằng thiếc hình phễu làm nắp, đặt trên lò đốt bằng than trấu. Bánh tráng xong đem phơi khô, cắt ra thành sợi hủ tíu. Đó là công đoạn làm hủ tíu dai. Tôi vào lò, người thợ đổ bánh đã quen mặt, không nói gì. Cái nắp vung to được giở lên, cái bánh tròn đều, trắng mịn vừa chín tới. Người thợ dùng chiếc đủa que cuốn chiếc bánh, bỏ vào miếng lá chuối gói lại, giao hàng. Tôi trả 1 đồng tiền xu, hí hửng ôm gói lá chuối đi về. Hình như không thấy ai mua bánh giống tôi. Chủ yếu, lò sản xuất hủ tíu khô bỏ mối. Trước sân nhà rộng, người ta phơi bánh trong những cái nia to, bày thành nhiều giàn cao đến ngang bụng. Ở nhà, chị tôi đã thắng sẵn tép mỡ thịt bỏ trong keo. Gói lá chuối được mở ra, bánh còn nóng hổi. Chúng tôi xé bánh, cuốn tép mỡ, chấm vào chén nước tương ớt. Cắn vào một miếng, dai dai giòn giòn, mặn mặn cay cay, ngon khó tả.
Đó là buổi sáng của 52 năm trước mà hương vị món ăn còn lắng đọng cho đến bây giờ. Nhiều người bảo rằng miệng lưỡi trẻ thơ ăn uống thứ gì cũng ngon nên ta có cảm giác cũng là món ăn đó nhưng bây giờ không còn ngon nữa. Thật ra không phải vậy. Rõ ràng là ngày xưa vẫn ngon hơn. Bây giờ người ta bỏ vào nhiều loại hoá chất này nọ, vừa làm mất đi vị ngon nguyên thủy, vừa có hại cho sức khỏe. Những tiệm như phở Tàu bay, phở Dậu biết bao năm rồi vẫn đông khách là do hương vị không thay đổi, không thêm bớt gia vị, không có bất cứ hoá chất nào.
52 năm với bao thăng trầm của một kiếp người. Gần 19 ngàn buổi sáng. Và cái buổi sáng ngày xưa ấy như mới vừa đây, an yên nhàn nhã. Trong một không gian khác, một thời điểm khác, những con người khác, dáng vẻ của buổi sáng vẫn như xưa. Có khác chăng chính là nỗi chờ đợi của tôi. Tôi mong ngóng thằng bé mười ba tuổi đang trên đường đi mua “bánh ướt” ở lò hủ tíu gần chợ Mới. Thằng bé vừa đi vừa hồn nhiên nhảy chân sáo.
Thoắt một cái, thằng bé đã nhảy 18.980 bước. Thật kỳ diệu, thằng bé đã trở thành người đàn ông đứng tuổi. Xôi mặn và bánh ướt tép mỡ thịt của tôi đâu rồi? Trong khi vẫn là buổi sáng ấy…
(22.11.2020)