Giỗ đầu của nội

FavoriteLoadingThêm vào "Bài yêu thích"

Bà ở với chú Út, cách mẹ chừng 500 mét, từ đường cái vào hẻm bê tông, qua vài căn nhà là tới. Mỗi lần vợ chồng tôi ở Sài Gòn về, qua sáng hôm sau đều ghé thăm bà. Bà hay ngồi trên chiếc ghế xếp ở phòng khách, cây gậy để kế bên, sát góc tường. 97 tuổi, bà vẫn tự mình tắm, đi vệ sinh, không muốn làm phiền đến ai. 

Bà kể những năm tám mươi mấy tuổi, chủ nhật nào bà cũng đi bộ đến Nhà thờ dự Thánh lễ. Đi về cũng mất khoảng 4 cây số. Bà thuộc kinh Thánh làu làu. Các đời linh mục Chánh xứ bà đều biết hết. Tôi nhớ giỗ đầu của bố, chú Út chở bà bằng xe máy đến. Tôi chạy ra đỡ, bà chống gậy xuống, khoát tay:

  • Để bà xuống từ từ. 

Lúc đọc kinh trước bàn thờ bố, bà cũng lẩm nhẩm theo, không hề vấp váp. Bà vẫn ra ngồi bàn, không ăn gì nhưng chòm xóm ai cũng đến hỏi thăm rộn rịp. Con cháu vây quanh bà, mấy đứa nhỏ ngồi vào lòng bà. Bà ít cười nhưng mỗi khi cười luôn rạng rỡ. 

Tết đến, bà thay đồ mới ngồi ngóng ra ngoài ngõ, chờ con cháu đến. Cả nhà chúng tôi gồm mẹ, vợ chồng anh Hai, vợ chồng tôi, vợ chồng mấy đứa em cùng mấy đứa cháu xúng xính trong những bộ quần áo mới, tung tăng nửa cây số đến nhà bà, vừa đi vừa selfie, chụp nhiều pô hình kỷ niệm. 

Cả nhà tôi quây quần bên bà, chụp ảnh và trò chuyện cùng bà, chúc bà mạnh khỏe sống lâu. Mấy đứa nhỏ chạy giỡn khắp nhà. Không khí rộn ràng, hạnh phúc. Rồi bà lì xì cho từng đứa cháu, đứa lớn đứa nhỏ đều được những phong bao màu đỏ thắm. 

Mỗi lần tôi ghé bà đều hỏi thăm:

  • Má con có khỏe không?
  • Dạ má con cũng khỏe.
  • Má con giỏi thiệt, sinh mười mấy đứa con mà chín mươi mấy tuổi rồi vẫn khỏe. 

Bà nhớ nhiều chuyện xưa, kể lại vanh vách. Có lúc ai đó nói tên người ở xóm trên sai, bà liền sửa lại khiến mọi người phục lăn. Vợ tôi hay mua sữa cho bà nhưng bà uống rất ít nên lâu hết. Có khi ba bốn ngày bà không ăn gì khiến chúng tôi ai cũng lo lắng. Nhưng rất ít khi bà chịu đi khám bệnh. Bà bảo “Không sao đâu, vài bữa là hết hà”. Mà quả vậy, bà hết bệnh, ăn lại được, cả nhà ai cũng mừng, tạ ơn Chúa. 

Mấy đứa cháu thỉnh thoảng cho tiền, bà để dành mua thuốc tây, mua sữa. Biết được đứa nào khổ quá, bà cho tiền. Lâu lâu không thấy mẹ tôi ghé, bà nhắn mấy đứa cháu:

  • Kêu mẹ Chung mai đến gặp bà nhé.

Mẹ Chung là cách bà gọi mẹ vợ tôi. Qua hôm sau mẹ ghé, bà dấm dúi cho vài trăm, bảo “Cất đó mà xài”. Mẹ cũng hay ghé bà nhưng có khi bận rộn quá không thăm được là bà nhắc ngay. Thỉnh thoảng mẹ tôi lại đến tắm cho bà, giặt giũ chăn mền sạch sẽ. Mẹ và bà có nhiều chuyện nói với nhau lắm, kể cả buổi không hết. 

Bà có nhiều cháu nhưng chỉ có một cháu nội đích tôn, đó là Mùi, con của chú Út nên thương lắm. Mùi cũng sống rất tình cảm, đi làm ở Biên Hoà mà nghe tin bà nội gặp chuyện là tức tốc về ngay. Biên Hoà – Gia Canh mà Mùi chạy xe máy, “đua” chỉ trong một tiếng đồng hồ là về đến, một quãng thời gian gần như không tưởng. Lần cuối cùng Mùi nói chuyện với bà là hồi năm rồi. Lúc Mùi từ giã bà để đi Biên Hoà làm lại, bà nắm chặt tay Mùi, nói:

  • Con đừng đi. Ở lại với bà. 

Vài hôm sau bà mất. Mùi khóc hết nước mắt, lòng hối hận, day dứt mãi không thôi.

Mười sáu tháng mười âm lịch tới đây là giỗ đầu của bà. Nhà chú làm sớm hơn một ngày, nhằm chúa nhật để con cháu có thể về đông đủ. 

(24.11.2020)

  • Ảnh: NGUYỄN THU

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

%d bloggers like this: