Ghi chép 

Mẹ của một mình tôi

FavoriteLoadingThêm vào "Bài yêu thích"

Ai cũng có một người mẹ để chăm sóc, để yêu thương.

Chăm sóc và được chăm sóc; yêu thương và được yêu thương. Đó là diễm phúc trời ban. 

Tình mẹ lay láng trong thơ ca như muôn ngàn đời vẫn vậy. Nếu có một món quà vô giá mà ta luôn dễ dàng có được dù ta không xứng đáng, thì đó chính là tình mẹ. 

Càng ngày ta sẽ càng thấy rõ, nhận rõ thêm những người không xứng đáng như vậy. Cuộc đời còn lắm bất công nhưng điều bất công to lớn nhất phải chăng là bất hiếu?

Tôi nhớ khi bà dì mất, đọc được  status của người cháu gái của bà, trong đó có đoạn “Nội của tôi, nội của một mình tôi”. Người ấy nói vậy vì là đứa cháu nội duy nhất của bà. Biết thế nhưng tôi vẫn muốn nói về mẹ tôi “Mẹ của tôi, mẹ của một mình tôi” dù tôi còn nhiều anh chị em khác. Tôi chỉ nói thầm thôi và vô cùng hãnh diện về điều đó. 

“Mẹ của tôi, mẹ của một mình tôi”. Mẹ tôi bây giờ chỉ nhắc đến tên tôi thôi, không một ai khác. Mà những đứa con kia của mẹ chắc cũng không ai thèm ganh tỵ với tôi, vì mọi người đều cho là bà đã lẫn. Càng trưởng thành hơn, càng già đi, tôi càng cảm nhận được một điều lạ lùng, và thắc mắc biết hỏi ai ấy cứ luôn ám ảnh tôi: Tại sao những đứa con kia có thể đối xử với mẹ mình như vậy? Có đứa cả năm mới ghé về thăm mẹ một, hai lần, mỗi lần chừng một, hai tiếng đồng hồ, cười nói xởi lởi vài câu rồi biến. Đứa thì quanh năm suốt tháng chỉ lo vun quén cho gia đình riêng, lo mua nhà lầu, tậu xe hơi, đến khi xuân về tết đến mới ghé về lì xì cho mẹ vài trăm ngàn, chúc mẹ vài lời chúc trường thọ…

Vậy nên có thơ rằng:

Mẹ nghèo, chẳng có gia tài

Giờ đây thêm lẫn, tháng ngày héo hon

Lâu lâu chỉ gọi tên con:

“Bữa nay mấy đứa Sài gòn về chưa?”

Xót lòng, trời đổ cơn mưa

Cho con ngấn lệ cũng vừa nhớ thương

“Mẹ già như chuối ba hương

Như xôi nếp mật, như đường mía lau”

(Tết Đinh Dậu, mồng 3)

SĨ HUỲNH

Related posts

Leave a Comment

%d bloggers like this: