

Ca khúc Người Thứ Ba có lời mở đầu mà Ưng Hoàng Phúc hát nghe như oán than trách móc người tình: “Tôi không nghe, tôi không thấy, tôi không tin những gì em đan tâm lừa dối”. Bài hát tuy không chất chứa tâm trạng của tôi nhưng cũng thật gợi buồn giữa trưa nồng phố trọ.
Hình như đâu có ai đang dối lừa tôi? Tôi cũng không còn tự dối lừa mình. Tất cả đã an bày như một định phận. Như tiếng chuông báo thức vừa vang lên theo cài đặt. Ngồi dậy thôi và đi làm những việc cần làm.
Tôi đã không bị mất gì sau khoảng thời gian dài bên tình nhỏ, nên mọi trách hờn đều vô nghĩa. Có chăng là nỗi buồn còn lại khi không thể, hay nói đúng hơn, không còn thời gian để bắt đầu lại. Thời gian chính là cơ hội của tôi. Nó đã hết.
“Nàng ra đi tìm hạnh phúc cho riêng mình
Để lại lòng ta chết trong khung trời yên vắng”
Và đó là Lê Hiếu trong Chỉ Còn Mình Anh.
Có nhiều lời ca hay quá, dễ làm ta mũi lòng vì phần nào đó đã nói dùm ta nỗi niềm tâm sự. Nhưng tôi biết mình cần thanh cao hơn, cần nghĩ theo chiều hướng lạc quan hơn. Lớn rồi, đừng nên bắt mình tự kỷ. Phải nói vậy thôi để thấy rằng hối tiếc đã nhiều rồi, tự trách cũng vừa đủ. Có lẽ nên mở bài Buồn Ơi Chào Mi để nghe Bằng Kiều khuyên lơn an ủi.