Hồi đó tôi sống với M trong căn nhà cấp 4 ven bờ kênh. Đây là khu ngoại thành xen lẫn đất vườn và những thửa ruộng hoa màu nên nhà cửa rất thưa thớt, có nhiều mảng mênh mông cỏ dại. Từ nhà tôi nhìn ra, phía trước là đường đất hẹp, bên trái dẫn ra lộ chính, bên phải đi sâu vào ngang qua một căn nhà hoang cây cỏ um tùm. Mùa mưa đường trơn trợt dễ té.
M rất sợ ma, vậy mà lại chịu ở nhà một mình ban đêm. Nghề tôi là làm phim nên thỉnh thoảng lại phải đi quay đêm. Tôi nhớ buổi tối đầu tiên đi làm, vừa rủ M đi theo thì đã bị cự nự:
– Anh khùng hả, tự nhiên đưa em vô đoàn phim?
– Thì đi coi quay phim chơi cũng được mà.
– Rồi sáng ra làm sao em đi làm nổi.
– Vô đó cũng có chỗ đàng hoàng cho em ngủ vậy.
– Thôi đi ông. Tới chỗ người ta ai nấy đều làm việc làm sao mình ngủ được.
– Hay là ra đó kiếm khách sạn cho em ngủ.
– Em ở nhà được mà, anh lo gì. Em sợ ma nhưng đừng ai nhắc tới chữ ma thì không sao. Buồn ngủ là em ngủ tuốt.
– Ngộ vậy. Nào giờ mới nghe à. Lỡ con ma nó…
– Uýnh chết bây giờ. Kêu đừng nhắc mà.
Vậy là từ đó, mỗi khi tôi đi quay đêm M đều ở nhà, không có chuyện gì xảy ra hết. Và tôi luôn nhớ không bao giờ nhắc tới chữ ma.
Một buổi tối tôi và M cãi nhau, cũng chỉ là mấy chuyện tào lao xí đế vậy mà đến gần nửa đêm lúc nào không hay. Tôi vừa buồn vừa tức còn M thì khóc bụp cả mắt. Bị stress quá tôi bỏ ra ngoài châm thuốc hút rồi tha thẩn gần cây đa cổ thụ chỗ căn nhà hoang. Trăng khuya rọi xuống trên những mảng xanh loang lỗ.
Bị sương mù, tôi gỡ kính cận xuống lau. Chợt tròng kính bên phải sút ra khỏi gọng rớt xuống. Tôi như người bị mù hết một mắt, ngồi xuống quơ quào tìm kiếm. Có tiếng ai đó gần lắm đang thì thào, nghe ra là giọng nữ:
– Anh làm rớt cái này phải không?
Tôi khẽ giật mình, cố nhướng con mắt trái lên thì trông thấy một cô gái với gương mặt trắng bệch, tóc xoã đang chìa tay ra. Tôi lùi lại còn cô ta thì sấn tới nhằm chỗ có mảng sáng khiến tôi trông thấy người cô ta đầy thương tích, quần áo bạc màu tả tơi. Tôi kinh hãi định bỏ chạy nhưng đôi chân cứ như đang bị chôn xuống, không cục cựa gì được. Tôi muốn la lên “Em ơi” nhưng cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt đến tức thở.
“Ma!”
Đó là ý tưởng đầu tiên loé lên trong đầu tôi.
Con ma gỡ kính tôi xuống, loay hoay gắn tròng, còn tôi chỉ biết há hốc mồm sợ hãi. Rồi con ma đeo lại kính cho tôi. Tôi đứng như trời trồng, tay cứng đơ, chân thì muốn khuỵu xuống mà không khuỵu được. Tôi nhìn đăm đăm vào hai hốc mắt của con ma, bất chợt thấy rỉ ra hai giọt máu.
– Tôi lạnh quá!
Con ma rên lên, vòng hai tay ôm ngực. Tự dưng tôi bớt sợ và còn thấy có chút gì đó như là cảm thương. Bây giờ tôi mới có được sự tỉnh táo để nhìn kỹ con ma. Đó là một người phụ nữ trạc tứ tuần, khuôn mặt xấu xí với chiếc mũi hĩnh, môi dầy và miệng hô. Thân hình cô hơi đẫy đà, vòng bụng lớn. Có lẽ cô đã bị đánh đập bằng hung khí nên quần áo đều bị rách bươm, lộ ra những vết thương còn tấy máu.
– Tôi bị chết oan! Anh ơi…
Nỗi sợ hãi trong tôi chợt trỗi dậy. Vừa lúc M từ trong nhà bước ra ngó quanh tìm kiếm. Tôi kêu lớn “Em ơi” và nhìn thấy M giật nẩy mình. M đã nhận ra tôi và lao đến.
– Trời ơi…Sao vậy anh?
Tôi chỉ tay vào người phụ nữ. M ôm lấy, sờ ngực tôi:
– Anh bị gì vậy? Anh chỉ cái gì em có thấy đâu?
Tôi kêu khẽ “Con ma” nhưng nhìn kỹ lại thì con ma đã biến mất.
Vài hôm sau cà phê với ông tổ trưởng dân phố, tôi kể chuyện gặp ma. Ông cười:
– Vậy hả? Anh là người thứ chín thấy ma đó. Đó là người đàn bà bị tình nhân sát hại. Chuyện cách đây cũng đã lâu rồi, đâu chừng mười lăm năm. Phải rồi, năm 2001. Năm đó có cặp xưng là vợ chồng vào đây mua nhà. Họ tới lui cũng ba bốn lần, coi rồi trả giá, rồi mang tiền đến quyết định mua. Đó là căn nhà của chú L ở đầu con lộ. Hôm ấy tưởng chú L bán được nhà rồi. Nào ngờ tay chồng nói để ra tiệm nước bàn lại với vợ. Tay chồng đó có vẽ trẻ hơn, mặt mũi tuy coi được nhưng nhìn gian giảo lắm. Cô vợ thì khoảng bốn mươi, tội cái không có nhan sắc nhưng trông ra là người có tiền của. Thế rồi anh chị bỏ đi. Chú L nhận thấy có điều bất bình thường nên để ý theo dõi. Thì ra họ không đi ra quán nước mà lại chở nhau vào sâu trong hẽm. Chú L không có xe nên không lén đuổi theo được đành bắt ghế ngồi trước nhà để coi họ chừng nào trở ra. Khoảng nửa tiếng sau chú L thấy chỉ có mình tay chồng chạy xe ra, đi ngang nhà mà chạy luôn không dừng lại. Lúc đó tôi đang đạp xe đi vào để mời bà con chúa nhật họp tổ nên chú L nhờ chở vào trong để tìm cô vợ. Trời ơi…Vào rồi mới phát hiện trong lùm cây gần căn nhà hoang thi thể của cô vợ vừa mới bị giết chết, máu me đầy người, mồm miệng bị băng keo dán kín. Hiện trường cho thấy đã có vụ xô xát dữ dội trước khi dẫn đến cái chết thương tâm . Hung khí là thanh sắt nhọn còn dính máu quăng xuống bờ kênh. Chúng tôi báo công an phường đến ngay để lập biên bản. Có lời khai của chú L và tờ giấy tay bán nhà, vậy mà gần hai tháng sau công an mới truy tìm được hung thủ, vì hắn đã cao bay xa chạy ngay sau khi gây án. Thì ra đó là tên ma cô nghiện hút chích. Nạn nhân vì muốn chung sống với hắn nên bị hắn lừa tìm mua nhà để cướp đoạt tiền của. Nhưng trời có mắt, cuối cùng thì kẻ sát nhân cũng phải đền tội. Nghe đâu hắn đã bị tuyên án tử hình.
Sĩ Huỳnh