

Tôi nghĩ chữ “Cám Ơn” cũng cần nói ra nhưng không quan trọng. Những lời chót lưỡi đầu môi thường dễ bị gió cuốn đi.
Quan trọng nhất (tất nhiên đối với người có lương tri) chính là lòng “Biết Ơn”.
Khi có ai đó luôn sẳn sàng giúp đỡ ta trong lúc khó khăn, bỏ tất cả để chạy đến bên ta ngày này sang ngày khác, tháng này sang tháng khác, thậm chí năm này sang năm khác hoàn toàn không vụ lợi mà ta không “Biết Ơn” họ, ta không xứng đáng làm người.
Và, nếu đã vậy mà ta còn đặt điều nói xấu, còn chửi bới họ với những điều mà chính ta còn mơ hồ thì ta sẽ bị cả thế gian nguyền rủa.
Chúa bao giờ cũng dành sẳn cho ta thiên đường hay hoả ngục, hai chốn đó do chính ta lựa chọn!
Những thân tình sớm chiều phai nhạt
Lý lẽ cuộc đời luôn có những ngã ba
Người chọn đi
Ta không màng nữa
Hạnh phúc hôm nay
Đường hẹp Chúa thiên toà
Không buồn nữa
Với bao ngộ nhận
Nguyện thứ tha, cầu Chúa chúc lành
Lời tạ ơn khi chầu Thánh Thể
Cuộc sống mỗi ngày mầu nhiệm vây quanh
Xin làm người thiện tâm nếu chưa là dân Chúa
Để được an bình trong Lời Nguyện Hiệp Thông
Giọt nước mắt tôi rơi mỗi lần dâng Thánh lễ
Ơn an ủi thiêng liêng
Tôi loan báo Tin Mừng
(26.8.2016)