Cô nhân viên Manulife

FavoriteLoadingThêm vào "Bài yêu thích"

Năm chín mấy, hai ngàn lẻ mấy tôi quên mất, phong trào bán bảo hiểm nhân thọ và các sản phẩm khác chợt rộ lên. Ngồi quán cà phê cũng được chào mời. Một bữa tôi đang tiếp anh bạn làm tiếp thị bên công ty Vifon thì cô nhân viên Manulife đến. Cô thu tiền anh bạn xong, quay sang tôi:

  • Xin lỗi, anh làm công ty nào vậy anh?
  • À, tôi làm Hãng phim Giải Phóng. 
  • Em là nhân viên Manulife. Để em giới thiệu mấy sản phẩm của công ty cho anh mua nhé. 

Anh bạn góp lời:

  • Tôi mua bảo hiểm của bé này mấy năm nay rồi đó anh. Thấy cũng ổn. Để lúc về hưu có tí tiền xài. 

Tôi bảo cô nhân viên bảo hiểm sau một thoáng suy nghĩ:

  • Tôi cũng mua gói bảo hiểm đến tuổi hưu như anh bạn tôi đây. 

Thế là mọi thủ tục được làm tại chỗ. Mỗi tháng tôi sẽ đóng khoảng gần 400 ngàn đồng. Từ đó, tháng nào cô ấy cũng hẹn gặp tôi để thu tiền. 

Cô ấy là một nhân viên tích cực của  công ty bảo hiểm nhân thọ Manulife Việt Nam, từng được cho đi tu nghiệp ở Mỹ. Nếu được chấm điểm về lòng yêu nghề và phong cách phục vụ, tôi sẽ cho cô điểm mười. Tôi để ý, dù cho mệt mỏi, nụ cười vẫn không hề tắt trên môi cô lúc quan hệ cùng đối tác. 

Hai năm sau tôi lại mua thêm một sản phẩm bảo hiểm ngắn hạn 6 năm để dành tiền làm đám cưới cho con trai tôi. Cô ấy “thuyết trình” hay lắm, không mua không được. Lúc con tôi cưới vợ thì bảo hiểm cũng đáo hạn, tôi phụ thêm, hụ hợ cho con chút tiền còm khiến nó cũng cảm động lắm. 

Đến kỳ đóng tiền, dù tôi đang quay phim ở quận mấy cô ấy cũng đi xe máy đến, ngồi cà phê tám chuyện đã đời mới chịu đi. Có lần thằng bạn tôi troll cô, nghe cô giới thiệu các sản phẩm, nó hỏi này nọ rất nhiều, cuối cùng điểm ngay huyệt:

  • Nếu chiến tranh xảy ra thì sao, có được bồi thường không?

Biết ông này có ý chơi mình nhưng cô vẫn vui vẻ:

  • Dạ không anh. Đó là điểm đặc biệt mà không một công ty bảo hiểm nào chịu trách nhiệm thanh toán. 

Bạn tôi làm bộ ỉu xìu:

  • Vậy thôi, anh không mua đâu. 

Một hôm cô ấy gọi điện cho tôi, vẻ gấp gáp:

  • Anh ơi, anh đang ở đâu, có bận đi quay phim không?
  • Không em, hôm nay anh được nghỉ.
  • May quá. Anh có thể giúp em một chuyện không anh?
  • Chuyện gì em?
  • Lát đầu giờ chiều em có cuộc họp quan trọng, mà nhằm bữa nay Trường mẫu giáo nghỉ. Em nhờ anh đi cà phê ở quán nào đó, giữ dùm thằng con em khoảng 2 tiếng được không anh? 

Bất ngờ vì chuyện nhờ vả lạ lùng này nhưng thấy cô ấy tội quá nên tôi đồng ý. Cô ấy họp ở công ty gần Nhà văn hoá Thanh Niên nên tôi chọn quán cà phê góc Nguyễn thị Minh Khai- Phạm Ngọc Thạch. Thằng bé ba tuổi, rất dạn dĩ, tôi làm quen được ngay. Tôi ngồi phòng máy lạnh, thằng bé hơi quậy, chạy chơi khắp nơi, tôi ẳm lại ghế ngồi nhưng giống như bắt cóc bỏ dĩa. Điều hay nhất của bé là không khóc, mẹ bảo “ngồi với chú mẹ đi họp nhé” là gật đầu liền. Tướng bé roi roi, tóc quăn, mũi cao, môi đỏ rất đẹp trai. Hai bác cháu chơi với nhau thoáng chốc đã hai tiếng, mẹ bé họp xong ra tới. Tôi nhìn thấy ánh mắt cô ấy có vẻ rưng rưng cảm động. 

Thỉnh thoảng tôi hát karaoke ở đâu đó, điện thoại mời cô. Có một lần duy nhất cô đến, hát vài bài rồi xin phép đi. Giọng cô đặc biệt cao, hát chuẩn. Mấy người bạn tôi khen “Chị ấy hát hay quá”. 

Coi vậy mà tôi quen được cô ấy cũng khá lâu, hơn 5 năm thì phải. Sau này cô không còn phụ trách công việc cũ nữa nên giao lại cho người khác. Tôi lại đi quay suốt, có khi ở tỉnh xa nên không ít lần cô ấy gọi đi cà phê tám chuyện chơi mà không đi được. Rồi một hôm tôi đổi sim điện thoại, mặc dù sang hết số liên lạc qua nhưng quên báo số mới cho cô ấy. Đến lúc tôi sực nhớ ra, gọi cho cô ấy thì tổng đài báo “số máy quý khách vừa gọi không có”. 

(10.11.2020)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

%d bloggers like this: