Hồi đó nếu tôi như người khác thì đã chia tay với em chỉ vì ông chú của em.
Bữa kia biết tôi đang cần 10 triệu để giải quyết công việc, em về kêu chú đưa lại số tiền mà em gửi lâu nay để dành mua xe, ai dè ổng cứ hạch sách đủ chuyện, nào là lấy tiền để làm gì, sao cần gấp dữ vậy, nào là chắc muốn kiểm tra tiền còn giữ đó không chứ gì. Nói vòng vo một hồi ổng kêu muốn lấy thì qua thím mà lấy. Gặp bà thím, bả hỏi tiền gì mà đòi lấy? Bả nói bả không biết gì hết, bảo em gửi ai thì đòi người đó. Em tức quá, khóc với tôi. Em nói em ở nhà chú là đóng tiền thuê nhà đàng hoàng. Tiền điện nước bà thím cũng tính đầy đủ không thiếu một xu. Em ở, là do cha mẹ bắt ở. Tiền để dành cũng bị cha kêu gửi cho chú giữ dùm. Giờ mới lộ mặt ông chú muốn chiếm luôn. Chắc xài hết rồi. Em bảo đã đi thuê nhà trọ, còn tiền đó em xí cô hồn, bỏ luôn. Tôi cự em, bảo đâu cần em giúp, tôi đã tạm ứng lương của công ty được rồi.
Tôi đến phòng trọ của em ngồi chơi chưa được nửa tiếng thì bất chợt chú em xuất hiện. Nhìn ổng thấy già hơn tôi vì là dân lao động chứ ổng thua tôi cầu 5 tuổi là ít. Ổng đi xăm xăm vào, kéo cái ghế nhựa nhỏ ngồi đối diện với tôi và em, hỏi, cố tình thấp giọng như muốn kềm chế:
– Anh quen với cháu gái tui sao vậy?
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông, nghiêm túc:
– Tôi là bạn của Linh.
Ông chú cười nửa miệng:
– Anh già đáng tuổi cha nó mà bạn bè gì?
– Xin lỗi, anh là ai?
– Tui là chú ruột của con Linh nè!
– Chào chú…
– Không dám, đừng kêu vậy tui tổn thọ lắm.
– Tôi với Linh là bạn, tôi kêu chú bằng chú là phải phép mà.
– Thôi, mệt quá, muốn kêu gì thì kêu. Nhưng tui thay mặt cha mẹ con Linh, không chấp nhận anh làm bạn với nó. Xin lỗi, chắc anh đã có vợ con rồi chứ gì. Mong anh đừng làm gì ảnh hưởng tới cháu gái tui.
– Tôi nghĩ Linh đã trưởng thành, có quyền tự quyết định về việc này. Tôi chỉ là bạn của Linh, không có liên quan gì đến chuyện vợ con của tôi cả.
Nãy giờ em ngồi làm thinh, đầu hơi cúi nhìn xuống nền gạch bông, hai bàn tay cứ mân mê lọn tóc. Thật ra em rất nhút nhát, gặp ai to tiếng cũng sợ. Nhưng thấy tôi nói chuyện sòng phẳng với chú, em cũng e dè cất tiếng:
– Con mời chú về cho. Chuyện của chú con còn chưa cho cha mẹ biết. Chú đừng gây thêm rắc rối ở đây nữa.
Ông chú đứng phắt dậy, chỉ tay thẳng vào mặt em, gằn từng tiếng:
– Để tao mét cha mẹ mày thử xem mày còn dám ăn nói mất dạy như vậy nữa không.
Em cũng đứng lên, khoát tay:
– Mời chú.
Ông chú “hứ” một tiếng rồi bước nhanh ra cửa. Tôi không muốn em bị áp lực thêm nên bảo:
– Thôi em đi nấu cơm đi, anh chạy ra chợ mua cá hấp về chiên ăn.
Em quệt nước mắt vừa ứa ra:
– Dạ. Anh mua thêm rau muống về em xào nhé.
– Ừ. Thôi anh đi. Em cũng đừng buồn nữa. Để rỗi rảnh anh tìm nhà trọ khác cho em. Ở đây thế nào ông chú cũng đến nữa. Ổng cũng ghê thật, theo dõi em lúc dọn nhà.
Em cười khổ:
– Anh yên tâm đi, ổng không đến nữa đâu. Ổng cũng không dám mét cha mẹ em đâu. Ổng làm bộ vậy để dằn mặt em, để em không đòi 10 triệu đó thôi.
Sau này tôi mới thấy em nói cũng đúng: ông chú của em đã một đi không trở lại. Có lần ổng đón em ngoài đầu hẽm, kể khổ xin tiền. Em vẫn cho vì máu chảy ruột mềm, nhưng kể cho tôi biết rằng ổng chơi số đề hồi đó tới giờ, thua muốn trốn nợ luôn. Em nói gặp bà hàng xóm cũ bả kể mới biết.
Có một chuyện mà tôi định không cho em biết nhưng phát hiện ra coi vậy mà em vẫn còn thương chú của mình lắm nên kể luôn:
– Sau bữa chú quậy ở phòng trọ của em, anh có ghé thăm ổng. Anh mua ít quà đến nhà chú thím để nói chuyện phải quấy. Hai ông bà cũng có vẻ đàng hoàng lắm. Chú nói chú giỏi nhất là xem tướng người, nhìn anh là biết anh thương em thật tình. Còn thím thì nói con Linh tội nghiệp lắm, lên Saigon làm gởi tiền về nuôi cha mẹ, có chiếc xe gắn máy muốn mua mà để dành tiền cả 2 năm còn chưa đủ. Gởi cho ông này nè, ai dè ổng…
Sĩ Huỳnh