Ai tin không: tôi không biết giặt quần áo bằng máy giặt. Hồi sống với cô bạn, cô ấy chỉ cách thao tác bỏ bao nhiêu bột giặt, bao nhiêu nước xả, bấm những nút nào…Chỉ vài lần thấy tôi cứ quên hoài nên cô ấy viết thành tin nhắn cho tôi lưu làm “bí kíp”. Rồi cô ấy đi lấy chồng, bỏ tôi ở lại một mình trong căn phòng trọ, buồn miên man theo năm tháng.
Mỗi lúc giặt đồ tôi lại mở tin nhắn ra coi. Tin lưu trong cái điện thoại cùi bắp của cô ấy. Nói nhỏ các bạn nghe: không phải chỉ có vụ giặt đồ không đâu, mà cả mấy việc như gọt trái cây, rau củ, chiên cá, nướng thịt sườn…tôi cũng không biết làm. Cô ấy đi rồi, lúc đầu thỉnh thoảng lại ghé về nấu cho tôi bữa cơm, giặt dùm rỗ quần áo. Mỗi lần nghe tiếng xe cô ấy vang vang ngoài cổng nhà trọ là lòng tôi mừng khấp khởi, như bé chờ mẹ đi chợ về vậy. Rồi những lần về thăm ấy thưa dần, đến một bữa kia thì thôi hẳn. Cô ấy có mang và sanh em bé, bỏ “em bé lớn” này cô đơn hiu quạnh.
Cô ấy đi, để lại cái điện thoại cùi bắp cho tôi, lọ nước hoa xài có vài lần và hai trăm ngàn tiền lẻ loại 1 ngàn, 2 ngàn mà tôi đổi dùm cho cô ấy thối cho khách lúc làm nghề bán cơm.
Tôi vẫn tiếp tục giặt quần áo theo bí kíp. Thật ra một mình tự lo riết rồi tôi cũng biết làm nhiều việc, nhưng tôi thích đọc tin nhắn hướng dẫn cách xài máy giặt của cô ấy, vì mỗi lần xem lại là lòng tôi cứ lâng lâng một niềm vui dịu dàng kỳ lạ.
Sáng hôm nghỉ lễ bạn tôi ghé chở đi ăn phở. Đang ngồi tám bên cà phê quận 1 thì có điện thoại của bà chủ nhà trọ, báo tin phòng tôi trộm cạy cửa. Đời ở trọ như tôi thì đâu có tài sản gì quý giá. Chắc trộm vô để chôm chiếc Atila cũ mềm của tôi thôi. Bạn tôi nghe tin nên hối thúc tôi về. Nó nói đúng có lý: “Coi xe cà tàng vậy chứ mất rồi mua lại cũng mấy triệu đồng à mày”.
Tôi về nhà. Cửa phòng bị bẻ khoá. Chiếc xe còn nguyên. Coi lại đồ đạc cũng không thấy mất gì. Bà chủ nói: “Cũng mừng, nhưng mai mốt cẩn thận cửa nẻo hơn. Mua cái ổ khoá bự, hàn lại hai cái pat khác cho chắc”. Hàng xóm ai cũng thắc mắc tại sao nhà bị trộm mà đồ còn nguyên.
Nhưng khi mọi người về hết rồi, tôi sực nhớ tới cái điện thoại cùi nên liền đi kiếm. Kiếm không có, tôi gọi vào số máy đó thì nghe ò o é. Thôi rồi, thằng trộm khốn nạn cuỗm đi món đồ yêu quý của tôi rồi. Tôi mở tủ ra, lục tìm chai dầu thơm cũng không thấy đâu. Hai trăm ngàn để trong cái ví cũ cũng đâu mất. Tôi giận sôi máu, đi tới đi lui trong phòng. Tiếc nhất là chiếc điện thoại cũ. Máy mất rồi, bí kíp của tôi còn đâu nữa. Từ tức giận, tôi chuyển sang bần thần, không biết phải làm gì nữa. Một hồi lâu, tôi lấy iPhone ra gửi tin nhắn cho cô ấy:
“Nhà bị trộm, điện thoại cùi đã mất. Rảnh em nhắn tin lại bí kíp cho anh nhé”.
SĨ HUỲNH