* Cô gái và chiếc xuồng

Hồi đó tôi ở khu ngoại thành, trong căn nhà cất tạm nửa trên mặt đất, nửa kênh rạch. Những hôm nước lớn, thỉnh thoảng có chiếc xuồng vén lau lách vượt qua. Ngồi ngay sàn nước có thể chìa tay ra chạm tay với người chèo xuồng. 

Một đêm trăng sáng, có chiếc ghe tấp vào nhà tôi, phía ngoài sàn nước. Trên ghe là một cô gái trẻ choàng chiếc khăn rằn, khuôn mặt trái xoan, mũi cao, đôi mắt buồn, ươn ướt. Cô bảo:

– Anh ơi.

Tôi đáp lời:

– Có chuyện gì đó em?

– Em có thể bước lên ngồi trò chuyện với anh chút được không?

– Được. Mời em.

Cô gái tấp ghe sát vào sàn nước, chìa tay cho tôi kéo lên.

Tôi vào nhà lấy thêm cái ghế ra mời cô gái ngồi. Cô hỏi:

– Anh ở đây một mình hả?

– Ừ.

– Gan quá ta. Không sợ ma sao?

– Sợ gì. Ma nó sợ anh thì có.

– Hi hi.

– Em đi đâu ngang đây vậy?

– Nhà em ở gần đây. Em tập chèo ghe chơi. Đi từ chiều, không ngờ lúc trở về con nước lại xuống nên bị mắc kẹt ở khúc cua. 

– Ủa, anh thấy nước đang rong mà.

– Ừ, giờ là triều cường nên nước lớn.

– Sao em muốn lên đây trò chuyện với anh vậy?

– Em đi qua đi lại con hẻm ngoài kia biết bao lần rồi. Thấy anh thường lui cui có một mình nên hiếu kỳ, muốn hỏi thăm.

– Thì ra là vậy. 

– Hình như ban ngày anh đi làm tối mới về phải không?

– Ừ. Công ty anh ở tận quận 1 nên đi lại hơi xa. Còn em, còn đi học hay đã đi làm?

– Em đang học lớp 12. Cũng xa như anh, tận quận 10. 

– Em dạn ghê. Dám lên ngồi trò chuyện với anh. 

– Dạ, tánh em là vậy đó, không biết sợ là gì. 

– Tối rồi, em ăn cơm chưa?

– Nhà anh có gì ăn để mời em không?

– À, nãy anh có bằm thịt để làm xíu mại. Ướp tới giờ chắc làm được rồi. Em ăn cơm với anh nhé.

– Dạ. Anh đi nấu ăn đi. Em ngồi đây chơi, hóng mát.

Tôi vào bếp, vò viên thịt đã ướp rồi đem chưng cách thuỷ. Xong vo gạo cho vào nồi cơm điện. Loay quay một lúc, khi trở ra sàn nước thì cô gái và chiếc xuồng đã biến mất.

Tôi chỉ hơi ngạc nhiên một chút và nghĩ rằng cô bé chắc có chuyện phải đi gấp. Tôi vốn không tin chuyện ma cỏ. Mà trời mới vừa sụp tối, còn sớm chán, ma nào đi giờ này. Tôi thầm thì với chính mình: Nếu có duyên chắc chắn sẽ gặp lại.

Sĩ Huỳnh