* Nuôi khỉ dòm nhà

Tôi thường viết bài cập nhật trang blog vào buổi cà phê sáng ở một tiệm quen “không thể ồn ào hơn”. Người ta bàn đủ việc, từ chuyện “điểm tâm ăn gì” cho đến giá một chiếc xà lan 3,5 tỷ. Tôi ngồi một mình một bàn, thỉnh thoảng có khách mới vào, kéo ghế, hỏi “Ghế này có ai ngồi không anh?”. Tôi đáp bằng cách lúc lắc đầu mà không ngẩng lên. Bao giờ cũng vậy, cứ ngồi lâu là bàn tôi chỉ còn một cái ghế.
Sáng nay bàn bên cạnh tôi ngồi khá đông- đâu cũng 6,7 người- cười nói ỏm tỏi. Có bà khách mới đến cất giọng oang oang khiến tôi phải để ý:
– Bà nội cha nó, nhà tao mới bị cạy.
Nhiều người nhao nhao lên hỏi:
– Có mất gì hông?
– Nó cưa ổ khoá hay sao?
– Báo công an chưa?
Tôi ngước lên, nhìn thấy khách vừa tới là một “mụ béo” thật sự ( tôi tưởng tượng như trong truyện tranh “Chú Thòn” thời trước 75). Bà ta nói một câu như để trả lời cho tất cả:
– DM tao mà biết thằng nào trộm đồ là nó chết mẹ với tao.
Một giọng đàn ông cất lên ghẹo:
– Có khi là “con nào” thì sao?
“Mụ béo” khẳng định:
– Chắc chắn là người trong khu nhà trọ lấy chứ người ngoài không dám vô đâu.Đến lúc này thì tôi không thể tập trung viết bài được nữa. Chuyện của “mụ béo” khiến tôi chợt nhớ đến vụ đạo chích ghé phòng trọ cũ của tôi ở quận 7.2 năm trước tôi và Oanh thuê phòng ở chung cho đỡ tốn tiền. Oanh là nam chứ không phải nữ, nhỏ hơn tôi cả chục tuổi. Tôi quen nó lúc làm giám sát đoàn phim. Nó thật giỏi, lanh lợi, làm trợ lý chủ nhiệm như đúng nghề vì có thêm tầm bao quát và còn sẵn lòng phụ giúp các tổ trong đoàn phim khi cần thiết. Phòng trọ tôi thuê được cũng là nhờ Oanh. Lúc ấy tôi đang có nhu cầu nhà ở, cứ đi tìm suốt. Biết được, Oanh liền bảo “Đại ca muốn tìm thuê phòng trọ nhỏ gọn, sạch sẽ, giá rẻ phải không? Chiều quay xong về theo em”. Thiệt đúng như lời Oanh nói, căn phòng ở quận 7 ấy hội đủ các yếu tố tôi cần. Oanh hí hửng: “Còn một điều nữa mà đại ca quên, đó là giờ giấc đi về. Em bao anh luôn!”. Tôi thích thằng em này từ đó.
Phim quay xong thì Oanh không chờ để đi tiếp đoàn khác. Nó làm được nhiều nghề quá khiến tôi đâm phục. Nó kể đã từng làm cò nhà đất, điện lạnh, trợ lý giám đốc công ty nông sản, quản lý bãi xe du lịch cho thuê, bán bảo hiểm, bán hàng đa cấp…Ôi giỏi quá. Chỉ cái tội là tự ái cao, chỉ cần sếp phê bình, la rầy một chút là nghỉ ngay. Nghe Oanh kể sắp chia tay vợ. Cả nhà bên vợ nó chuyên làm bánh ngọt, luôn trách cứ nó không phụ một tay mà cứ đi long nhong. Nó bảo tôi:
– Đời làm rễ nhục lắm đại ca. Em lại chúa ghét sống bám váy đàn bà. Em làm cho bên vợ rồi chứ đâu phải không. Mỗi ngày bà xã phát cho 50k dằn túi. Cuộc sống buồn tẻ, chán ngắt. Bạn bè dần mất hết. Tuần rồi hai vợ chồng mới gây một trận nảy lửa. Cả nhà bên vợ xúm lại nhiếc mắng, nhất là bà già vợ, cứ lải nhải điệp khúc “Tao lầm vì đã gả con gái cho mày”. Ừ thì lầm. Giờ để em sửa sai dùm họ.
Tánh tôi ít khuyên dạy em cháu, nhưng cũng phải thốt lên một câu vì cảm thấy hơi bức xúc:
– Thời buổi này hai vợ chồng có việc làm ăn ổn định vậy là quý rồi, em còn mong muốn gì hơn.
Oanh tỏ vẻ bất mãn:
– Nói vậy mà đại ca vẫn chưa hiểu sao. Vợ em nó quá quắt lắm. Em còn nghi nó ngoại tình nữa đó.
Đụng tới vấn đề tình cảm vợ chồng tôi cảm thấy bắt đầu phức tạp nên nói lãng qua chuyện khác. Có lẽ một phần cũng do tôi “cám cảnh” và “trông người mà ngẫm đến ta”. Tôi định khuyên Oanh, làm gì thì làm cũng phải nghĩ đến con cái nhưng lại nghĩ hắn cũng chả lo được gì nên thôi.
Tôi cũng đã ly hôn. Con cái tôi đã trưởng thành, cũng đã yên bề gia thất. Mỗi người mỗi cảnh, tôi nhận thấy mình cũng không hay ho, tài cán hoặc trãi đời gì để khuyên người khác. Lâu nay sống cô độc, may là công việc cứ cuốn hút lấy tôi chứ nếu không tôi lại sa vào cảnh ngộ ngồi một mình mà gặm nhấm những sai lầm. Buồn lắm chứ, phải không?
Rồi Oanh xin ở ghép với tôi cho đỡ tiền thuê nhà. Hai đứa cùng đi làm suốt, có khi tôi bận quay đêm mấy hôm không về nhà ngủ. Oanh làm lái xe khách cho công ty cũ, cũng đi tỉnh liên tục. Cho đến một hôm phòng trọ tôi bị trộm đột nhập thì mới vỡ lỡ ra nhiều chuyện.
Thằng đạo chích cạy gãy pat khoá làm cái ổ khoá to thành vô hiệu. Đồ đạc bị cuỗm đi gồm có chiếc Air blade của tôi, chiếc Vespa sprint của Oanh và mấy thứ đồ có giá khác như laptop (của tôi), chiếc vali hàng hiệu (của Oanh). Khi ông chủ nhà điện gọi tôi về thì hiện trường còn giữ nguyên còn Oanh đang cự cãi với bà chủ. Công an khu vực đã lập xong biên bản nhờ tôi ký vào. Xong anh quay sang Oanh, ôn tồn nói:
– Thôi, đề nghị không cãi nhau nữa nhé. Bây giờ chúng tôi muốn làm việc riêng với anh.
Tôi thắc mắc:
– Còn tôi?
Anh công an thứ hai nói:
– Chủ nhà xác nhận riêng anh đã đi công tác xa cả tuần rồi. Chỉ có anh bạn anh đây đêm hôm qua có ghé về một lát rồi cũng đi.
Anh công an thứ nhất tiếp lời, giọng người miền ngoài chắc nịch:
– Mời mọi người ra ngoài kia chờ chúng tôi làm việc riêng với anh Oanh một chút nhé.
Ông bà chủ mỗi người nắm lấy một tay tôi kéo ra ngoài, dáng vẻ ân cần như người nhà. Bà chủ thầm thì vào tai tôi:
– Tui nghi thằng bạn chú lấy đó.
Ông chủ gục gặc:
– Nó chứ không ai. Mấy đứa sinh viên ở phòng kế bên nói đêm qua nó về lục đục cái gì nghe lạ lắm. Tụi nó biết lâu nay chú ở đây im ru hà, đâu có làm phiền gì hàng xóm.
Bà chủ tiếp:
– Nhà trọ tui cho thuê cả chục năm rồi rất là an ninh, chưa bao giờ xảy ra chuyện mất trật tự hay trộm cắp.
Hai anh công an làm việc xong ra đến, bảo tôi và ông bà chủ:
– Chúng tôi đã điều tra xong, biên bản đã lập 2 tờ. Anh đọc rồi ký tên và giữ một bản nhé.
Tôi đón lấy tờ biên bản đọc một hơi mà mồ hôi lạnh tuôn ra ướt cả cổ áo. Thì ra đúng Oanh là thủ phạm, dựng hiện trường giả hòng chạy tội. Giờ nó đã điện thoại “dụ” thằng bạn đồng loã đến. Cơn tức giận trong tôi dâng lên đến tức thở. Tôi chạy vội vào phòng, thấy Oanh đang ngồi cú rũ bấm bấm di động. Tôi đá một phát vào tay nó làm chiếc điện thoại văng ra một góc. Nó đứng lên, không nhìn tôi mà chắp tay xá xá:
– Xin lỗi đại ca. Em thiệt không tốt…
Tôi quát lên:
– Mày khỏi nói nhiều. Mang đồ trả lại ngay. Thằng khốn nạn.
Điện thoại Oanh chợt reo vang dưới nền nhà, nó chụp vội lên:
– Alo, ờ…ờ, chờ tao ra liền.
Oanh đi cùng anh công an ra quán nước gần nhà trọ để “dẫn độ” thằng đồng loã. Công an tạm giữ giấy tờ tuỳ thân của Oanh và thằng bạn đạo chích rồi bắt chúng dẫn đi lấy tang vật. Thì ra thằng bạn của Oanh cũng là dân ở trọ, khu nhà gần đây, ngoài đầu hẽm lớn.Tôi lấy lại được chiếc xe máy và laptop mà lòng không vui, cứ tự trách mình mãi. Mất đi người bạn đó thật không đáng tiếc, thậm chí còn là may mắn. Nhưng tôi từng tuổi này rồi mà nhìn người quá dở, quá chủ quan thì thiên hạ họ cười cho.Cận kề Oanh bao nhiêu lâu mà tôi vẫn không phát hiện được nó là con nghiện cờ bạc, phí tiền vào những chuyện đỏ đen. Vừa rồi vì thua độ bóng đá, bị xã hội đen dí quá nên nó mới dàn cảnh trộm xe tôi. Chẳng qua do nó còn sợ mất người bạn, người anh tốt như tôi nên cố tình “diễn sâu” để tôi không thể nghi ngờ. Nhưng cũng chỉ vì “lần đầu làm chuyện ấy” và xem thường khả năng nghiệp vụ của công an nên nó mới bị lộ tẩy sớm.

Sĩ Huỳnh

*P/S: Truyện hoàn toàn hư cấu, mọi sự trùng hợp là ngẫu nhiên.

%d bloggers like this: