Lục bát Sĩ Huỳnh

Phố nắng

Trưa nồng, phố nắng ngất ngây
Có tia cực tím chở đầy trên lưng
Dập dìu đường nhỏ kín bưng
Người xe mắc cửi, không ngừng ngược xuôi
Trăm điều trăn trở khôn nguôi
Chút tình vương vấn nụ cười của ai
Phố nghiêng trong nắng cuồng say
Hàng cây rũ bóng đợi ngày gió lên
Tôi về, nỗi nhớ kề bên
Lãng du cũng hết một miền phố quen
Đến nhà, đóng cửa cài then
Mở ba lô nhỏ kiếm tìm chút xưa
Đây rồi, ngày ấy, cơn mưa
Bâng khuâng tấm ảnh giữa mùa nắng ran…

(18/3/2021)

Nắng mưa

Trong mưa có chút nắng vàng
Chiều thênh thang phố bóng nàng khuất xa
Tôi về như mới hôm qu
Bâng khuâng gác lạnh, nỗi nhà ngẩn ngơ
Phố buồn từ thuở ban sơ
Bước tôi thầm lặng bến bờ xa xăm
Nghe từ điệp khúc tháng năm
Trong mưa có nắng. Kiếp tằm mãi vương…
(28/10/2021)

Dáng chiều

Ngẩn ngơ phố trọ trưa hè
Trời trong, nắng dịu, chưa nghe giọt sầu
Nhạc buồn cho mắt xanh nâu
Nhớ ai như phút ban đầu biết yêu
Bên ngoài chắc phố buồn thiu
Đường quen như đợi dáng chiều thướt tha
Tôi buồn, như của hôm qua
Đầu tuần mong cuối tuần…và ước mơ…

Chiều không mưa

Chiều nay em lại tăng ca
Anh ra ngoài ngõ trông xa trông gần
Phố chiều như níu bước chân
Người xe nhộn nhịp, quán hàng đông vui
“Ra về chân lại đá lui
Bâng khuâng nhớ bạn, bùi ngùi nhớ em”

Lên xe

Xe ai qua, rớt nỗi buồn
Nhặt lên đã thấm ngọn nguồn chia ly
Lẽ nào lệ những hoen mi
Vừa xa, nỗi nhớ ôm ghì trái tim
Nét cười hằn vết chân chim
Anh về gác lạnh nỗi niềm cút côi
Mẹ hiền ánh mắt xa xôi
Nhà sau vắng một chổ ngồi sớm hôm
Lên xe nhớ tách trà thơm
Bâng khuâng những tiếng cười giòn vẳng xa
Chút buồn sao cũng thiết tha
Nghe bơ vơ giữa nhạt nhoà chiều hoang

Quê mẹ mùa xuân

Mùa xuân đi dọc đường mai
Nàng xuân đang nhẹ gót hài thướt tha
Chạnh lòng viễn xứ phương xa
Kiếp đời lang bạt, nỗi nhà héo hon
Qua cầu gió lộng chiều buông
Xe như rẽ sóng giữa tầng trời mây
Thỏa lòng kỳ tích ngất ngây
Quê nhà thương mẹ gắng xây chiếc cầu
Nghe từ sông nước bể dâu
Tình quê nghĩa mẹ dãi dầu tháng năm
Đường lên cao, mạch sống ngầm
Tự hào chiến tích lặng thầm quê hương
Qua cầu gửi lại niềm thương
Mùa xuân khơi những suối nguồn lắng sâu…

Mùa xuân của mẹ

Xuân rưng rưng dạo ngoài hè
Xuân rong khắp xóm, xuân khoe sắc màu
Xuân kiễng chân ở cỗng rào
Xuân men theo gió ùa vào sân hoa
Xuân mơn man đến thịt da
Xuân gieo ấm áp mái nhà mùa xuân
Xuân này sao lắm bâng khuâng
Xuân cầm tay mẹ ân cần hỏi han
Xuân- ngày vui đã mênh mang
Xuân ru trên những phím đàn tình yêu…

Phố xa

Chiều về ngọn gió bâng khuâng
Luồn qua ký ức những lần cách xa
Lâu rồi
Cứ ngỡ hôm qua
Người đi thầm lặng, nỗi nhà héo hon
Chiều về những ngọn đèn lên
Xe xuôi vạn lý về miền nhớ nhung
Nhẩm lời câu hát bao dung
À ơi…Như mẹ vẫn cùng với con
Môi trầu đỏ một màu son
Xỉa rê cục thuốc
Giờ còn nồng cay
Gió chiều khẽ hát bên tai
Còn thương rau đắng
Những ngày
Phố xa
Lâu rồi cứ ngỡ hôm qua
Buồn mênh mang phố
Bóng tà hắt hiu…

Tự kỷ

Cuộc đời như một giấc mơ
Thời gian như gió hững hờ bay đi
Hồn như cửa Phật từ bi
Nhà như manh chiếu ta quỳ vái van
Người như ngọn nến, nén nhang
Niềm vui như nắng chiều vàng phôi phai
Nỗi buồn như sợi khói cay
Mùa xuân như bóng Phật đài, tòa sen
Ta như bóng tối vùng ven
Nàng như phố thị treo đèn kết hoa
Quê hương như khúc tình ca
Lứa đôi như nét lụa là gấm nhung
Thói đời như những mê cung
Tình như đêm Thánh vô cùng lắng sâu…

Buồn trên gác vắng

Mái tôn mưa dội ầm ào
Buồn trên gác vắng thấm vào thịt da
Cuối tuần chiều sắp trôi qua
Chờ người không hẹn, đường xa khó về
Lắng nghe gió thốc tứ bề
Thèm đôi bát đũa phu thê nồng nàn
Bữa cơm ai dọn trên bàn
Người trong tranh sẽ mơ màng cùng ta?
Hay từ bến vắng bước ra
Từ đây chung một nỗi nhà bâng khuâng…

Giấc hồng

Chiều rồi nắng vẫn chói chang
Đìu hiu phố trọ võ vàng đợi mưa
Bên ngoài đường chắc vắng thưa
Tháng tư chưa hết cũng vừa nhớ mong
Hỏi người có biết hay không
Xa nhau mấy nỗi, giấc hồng phôi pha
Đường về, lâu quá, hoá xa
Thời gian chậm bước, nỗi nhà bâng khuâng
Như vừa về đến vuông sân
Ùa ra những dáng thiên thần dấu yêu…

Tựa bài hát

Về đâu mái tóc người thương
Mười năm tình cũ, con đường màu xanh
Đắng cay, dĩ vãng cuộc tình
Dấu chân kỹ niệm, một mình nhớ em
Phôi pha giọt nắng bên thềm
Mùa đông không lạnh như đêm giã từ
Tôi ngàn năm đợi tình thơ
Ngàn năm vẫn đợi, đợi chờ phố xưa
Phố kỹ niệm, con đường mưa
Ngàn thu áo tím cho vừa lòng em
Lạnh lùng những ánh sao đêm
Cô đơn một khoảng trời riêng lặng thầm
Mùa noel ấy xa xăm
Tàn tro, biệt khúc, nghe dằm trong tim…

Khúc vui

Chiều rồi, mười bốn giờ hơn
Nắng còn đổ lửa
Gió còn lãng du
Bỗng thèm nghe tiếng mưa ru
Trần gian tắm gội
Mịt mù phố thưa
Nỗi niềm 
Gợi giấc mơ xưa
Bao nhiêu năm tháng
Cho vừa
Nhớ nhung
Tuổi đời gọi những bao dung
Buồn như khói thuốc tỏa cùng bóng đêm
Nhớ người mà đã quên tên
Hẻm dài, triệu bước chân mềm đã qua 
Nghe từ bài hát xưa xa
Khúc vui tiễn những ngọc ngà đáng yêu
Ngồi buồn
Nhưng chẳng cô liêu
Lắng nghe những hạt mưa chiều sắp bay…

%d bloggers like this: