* Khói thuốc cô đơn

Phía trước quán treo tấm bảng nhỏ ghi “cafe sân vườn”. Nhiều loại cây xanh trồng kiểu zíc zắc rợp mát cả một không gian rộng. Bàn ghế bày biện cũng không theo một trật tự nào, vừa cách xa nhau, vừa khó nhìn thấy nhau vì những chậu kiểng che khuất. Đúng là một nơi thích hợp để tâm tình.

Chúng tôi chọn chỗ mát nhất, gọi nước uống rồi bày biện đồ ăn ra bàn. Xoài keo, mít và hai ổ bánh mì thịt nguội. Phát hiện ra thiếu một món, tôi kêu lên:

  • Ủa, còn pa-tê đâu Bạch cô nương?

Thu Hà kéo ngăn xách tay lấy ra một túi xốp đựng hộp nhựa. Tôi nhanh tay đón lấy, thấy còn mát lạnh.

  • Món này làm xong phải bỏ tủ lạnh mới ngon.

Tôi mở nắp hộp nhựa, mùi pa-tê thơm quá khiến bao tử reo kêu đói. Thu Hà lấy ra thêm dao, nĩa, cắt pa-tê ra vài khoanh bỏ vào ổ bánh mì cho tôi. Tôi ăn ngấu nghiến vì đói, vì ngon và vì…tánh xấu ăn. Thu Hà cười ahihi:

  • Từ từ anh, kẻo mắc nghẹn.

Tôi không cười với Thu Hà. Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với chúng tôi. Sau chưa tròn hai năm bên nhau sống thử, chúng tôi đồng ý đường ai nấy đi vì nhiều mâu thuẩn. Giọng Thu Hà dịu dàng thì thầm bên tai tôi:

  • Anh còn nhớ quán này không?

Tôi cố làm ra vẻ bình thản:

  • Nhớ chứ. Lần hẹn đầu tiền mình gặp nhau ở đây.
  • Hôm đó nhỏ bạn cho trái sầu riêng vừa to vừa ngon, ăn không hết luôn.
  • Nhanh quá, mới đó mà đã hai năm!

Ánh mắt tôi mơ màng rảo quanh khu vườn, lấy thuốc lá châm hút như một cách để xua đuổi biết bao hình ảnh kỷ niệm đang tràn về. Với tôi, khói thuốc chính là bạn trong mỗi lúc cô độc. Cho nên khi về với Thu Hà tôi tự giác bỏ thuốc. Nửa gói 555 ấy tôi để trong cốp xe của Thu Hà như để làm tin và gần đây mới quăng đi vì bị mốc. Hơn một tuần nay tôi đã hút lại. Điếu thuốc đầu sau hai năm thật ngon quá đỗi. Bạn tôi đã trở lại.

Thu Hà chọn quán cafe kỷ niệm này để chia tay thật ý nghĩa. Dù con người tôi có thực dụng đến mấy vẫn có được cảm giác nhẹ nhàng xao động. Sau cả tháng trời gây gỗ, khóc lóc Thu Hà đã quyết định việc trả lại tự do cho nhau. Đêm qua tôi đã chấp nhận với Thu Hà chỉ vì một lẽ duy nhất: Tôi muốn Thu Hà được như những phụ nữ đồng trang lứa khác, lập gia đình, có chồng, có con để khỏi hoài phí tuổi xuân bên tôi- một người đàn ông đứng tuổi, không tài sản, không còn nhiều thời gian để làm chồng nữa. Tôi nhớ ngày đầu về khu xóm ấy, chúng tôi được mời dự một đám cưới. Khi tan tiệc về, Thu Hà nói:

  • Hồi nảy anh lên hát giúp vui, mấy thanh niên cùng bàn xúm lại chọc ghẹo em và bảo “Em còn quá trẻ sao lại chịu ở với ông già đó?”.
  • Rồi em trả lời sao?
  • Em chỉ cười hì hì thôi.

Đó là một trong nhiều chuyện diễn ra rất bình thường, tự nhiên chứ không phải dự báo gì cả. Tình yêu giữa tôi và Thu Hà, nếu có, thì chỉ có hai đứa tôi biết. Người ngoài sẽ không hiểu và thật sự là không thêm hiểu. Tôi bỏ mặc hết, Thu Hà phần nào cũng không quan tâm. Hậu quả chia tay ngày hôm nay lỗi về phần tôi rất lớn, vì tôi đã dần dần đánh mất trong mắt Thu Hà hình ảnh người đàn ông chuẩn men, vị tha và cao thượng. Lúc đầu Thu Hà còn nghĩ là do tôi cả ghen, nhưng từ từ cũng phát hiện ra tôi là mẫu người còn phong kiến, hơi kẻ cả và đặc biệt là người lo xa đến hoang tưởng. Vì công việc, nhiều hôm Thu Hà về trễ mà lại không trả lời tin nhắn, thế là trong đầu tôi diễn ra liên tục mấy kịch bản: tai nạn giao thông, bị cướp giật, bị dụ dỗ bùa mê thuốc lắc…Về nhà bị tôi cằn nhằn, trách móc suốt khiến Thu Hà vốn khéo chịu đựng, đến một bữa kia cũng phải đâm giận dỗi:

  • Sai lầm của anh là cứ phê phán em như là con gái của anh vậy.

Câu này của Thu Hà làm tôi giật mình. Chuyện tôi yêu thương, lo lắng cho Thu Hà sao lại có gì sai sai nhỉ? Tôi chưa chấp nhận lời trách cứ của Thu Hà đâu, nên khi thấy tình cảm bị sứt mẻ tôi lại càng tức điên lên, cho rằng mình không còn được tôn trọng.

Nhiều ngày tiếp theo chúng tôi rơi vào chiến tranh lạnh, không thèm nhìn mặt nhau, không thèm nói chuyện, nhắn tin…Giờ thì đến phiên tôi, đi sớm về muộn, gần như bỏ phế cửa nhà, đến cây chổi quét lất phất như trước tôi cũng không thèm đụng tới. Và điều đặc biệt mà Thu Hà cũng ghét nhất đó là: tôi hút thuốc trở lại. Hình như mọi việc đang trở về nơi xuất phát.

Chúng tôi sống với nhau trong chiến tranh và hôm nay quyết định chia tay trong hoà bình. Thà vậy mới giữ lại được tình bạn, một thứ tình cảm mà người ta thường cảnh giác sẽ khó biến thể từ tình yêu.

Tôi hỏi Thu Hà một câu, gần như là câu cuối cùng trước khi tạm biệt:

  • Có phải em đã có người khác nên mới đề nghị chia tay với anh không?

Sắc mặt Thu Hà chợt nghiêm lại:

  • Đây là câu hỏi dở tệ của anh từ trước đến giờ. Sống bên nhau từng ấy năm, cùng với sự từng trãi của anh, không lẽ anh không hiểu được con người của em sao?

Sĩ Huỳnh