Tôi thuê phòng trọ ở quận 4 được chừng một tháng thì được cô bạn cho một con chó ta độ hai, ba tháng tuổi mang về nuôi. Tôi đặt tên là Lulu. Mấy ngày đầu mỗi lần tôi ra khỏi nhà là Lulu sủa om sòm khiến ông chủ mắng vốn. Nhưng thấy ông cũng khoái con Lu (vì ông chỉ nói nhẹ nhàng, lại còn cười nữa) nên tôi cũng yên tâm. Ông chỉ tôi cách để Lulu đừng kêu sủa mỗi lúc tôi đi, là chuẩn bị cho nó chén thức ăn trước khi rời nhà. Phương pháp ấy rất hiệu nghiệm. Sau quen dần Lulu không sủa nữa.
Tôi đi làm phim. Bối cảnh đa số thường ở quận 7, cũng gần nhà nên trưa trưa tôi hay chạy về chơi với Lu chừng mươi phút, nửa tiếng. Tôi tập cho Lu đi tiêu tiểu trong toilet nên phòng ốc rất sạch sẽ. Tôi còn mua cho nó vài món đồ chơi bằng nhựa của con nít. Tối về tôi cho Lu ra ngoài đường chơi. Lúc đầu Lu rất sợ bóng tối. Đang nhí nha nhí nhố chạy tới chạy lui, gặp đoạn hẻm hư đèn tối nhờ nhờ, nó sợ sệt quay lại bám vào chân tôi.
Một hôm mở cửa cho Lu ra chơi, đang loay hoay bóp ổ khóa thì nó chạy đâu mất. Tôi hết hồn ra đường tìm kiếm. Nhưng thấy cổng rào khép, có nghĩa là Lu không thể ra ngoài được nên tôi quay vào. Đi ngang phòng đầu thấy Lu đang xoắn xuýt bên một cô bé lạ, tôi đứng lại, đưa tay gõ gõ lên cánh cửa. Cô bé ngẩng lên, nhìn tôi bằng đôi mắt đen lay láy và mỉm cười, cất giọng trong trẻo:
▪︎ Con chó dễ thương quá chú.
Thấy tôi Lu chạy ra, quào quào lên ống quần tôi đòi ẳm. Tôi hỏi cô bé:
▪︎ Con mới dọn tới hả?
▪︎ Dạ, tới hồi sáng.
Không biết nói gì thêm, tôi chào cô bé rồi ẳm Lu về phòng.
Những hôm tiếp theo tôi không gặp được cô bé. Sáng tôi đi quay thì cô bé đã đi trước, tối về thì cô đóng cửa ngủ. Phòng cô bé ở bìa ngoài, trước đó là của hai chị em kia thuê, người chị là ca sĩ hát tân cổ ở mấy quán nhậu, người em làm tiếp viên nhà hàng. Vì thiếu tiền nhà nên ông chủ không cho mướn nữa. Nhà ông chủ ở cạnh bên. Gia đình ông có 4 người, vợ và con trai, con gái, tuổi trạc hăm mấy. Hai vợ chồng ông độ năm mấy, sáu mươi tuổi. Ông cho xây dãy trọ 5 phòng trong sân nhà để kiếm thêm thu nhập vì hai vợ chồng đều đã nghỉ hưu. Hai đứa con ông cũng đã đi làm, nghe nói ở khu chế xuất bên quận 7. Một phòng nữa là của cô bé cao lêu nghêu, làm thu ngân trong quán nhậu. Kế bên phòng tôi là của bà mẹ già chừng 65 tuổi và vợ chồng hai đứa con tuổi đã quá bốn mươi. Bà mẹ và con dâu bán rau cải trong chợ gần nhà, đứa con trai vô công rỗi nghề lại hay nhậu nhẹt, thường say xỉn, đánh chửi vợ suốt. Phòng trong cùng là của chị thợ may trạc bốn mươi tuổi, là người ở trọ lâu nhất ở đây lúc nhà trọ vừa mới xây xong. Khách hàng của chị là bà con trong khu xóm.
Ông chủ khoái tôi vì là người lớn tuổi chững chạc, lễ phép và xài điện hàng tháng còn nhiều hơn tiền phòng. Tôi lại hay nhờ ông sửa chữa lặt vặt trong nhà, từ cái ổ điện hư đến chiếc vòi nước rỉ. Về quê lên tôi hay tặng biếu vợ chồng ông gói kẹo dừa, bịch bánh phồng, trái cây này nọ. Các cô bạn tôi đến chơi không ai ở quá 10 giờ đêm. Thỉnh thoảng ông lại mang qua cho con Lu cục xí quách, nó ngồi gặm cả buổi. Giờ Lu ngoan lắm, không bao giờ sủa bậy. Có khách lạ tới nó chỉ gâu gâu vài tiếng rồi đứng thủ thế, khi nào khách lên gác hoặc vô toilet mới đón đầu sủa bạo, đợi tôi nói câu: “Thôi đi Lu à” mới chịu im.
Một bữa đoàn phim nghỉ quay, tôi nằm nhà ngủ nướng, tội nghiệp con Lu đói quá cứ đứng ngay bậc thang ngóng cổ lên gác kêu ẳng ẳng. Tôi choàng dậy nhìn xuống mà bật cười. Lu thấy tôi, mừng rơn, ngoắc đuôi liên tục. Tôi làm vệ sinh xong ra định múc cơm nguội cho Lu. Chợt có tiếng gõ cửa. Khách chính là cô bé ở phòng bìa.
▪︎ Chú cho con mượn Lu một lát nhé?
▪︎ Ủa nay con nghỉ à?
▪︎ Nay con làm ca đêm.
Vậy là Lu có thêm “cô chủ mới”. Cô bé chơi giỡn với Lu cả tiếng mới đem trả.
▪︎ Con cho Lu ăn rồi nha chú. Chú không dặn nhưng con biết Lu đói, vì lúc sáng qua phòng chú mấy lần mà chú chưa dậy.
▪︎ Vậy hả, cám ơn con nhé.
▪︎ À con quên hỏi là sao chú dạy Lu hay vậy, qua phòng con, mắc ị liền chạy vô toilet.
▪︎ Chú cũng đâu có dạy gì đâu. Lúc mới mang Lu về chú nhốt trong nhà vệ sinh ba ngày. Thế là từ đó mỗi lần nó muốn tiêu tiểu đều vào toilet.
Từ hôm đó cô bé hay qua “mượn” Lu. Có bữa tôi đi quay đêm tới sáng mới về, gửi Lu cho cô, chứ mọi khi tôi phải mang nó theo đến đoàn phim. Ông chủ để ý, một hôm bảo tôi:
▪︎ Con nhỏ cưng con chó còn hơn chú nữa đó.
Nghe vậy tôi cảm thấy rất hài lòng. Cô bé còn kể có hôm giữ Lu mà bạn bè rủ đi uống nước, cô mang cả Lu theo luôn. Cô kể:
▪︎ Lu ngoan lắm nha chú, chỉ chơi lòng vòng bên con, không đi đâu xa. Tụi bạn con khoái lắm, có đứa năn nỉ xin nữa.
Thắm thoát mà tôi và cô bé đã quen nhau được ba tháng. Cô bé tên Nhi, quê Mỹ Tho. Nhi đi làm, ham tăng ca để kiếm thêm thu nhập. Nhi hay đùa: “Nhà con nghèo, ba má đông nên phải cố gắng làm việc”. Tôi đi quay suốt, có khi đi tỉnh cả ba, bốn ngày phải gởi Lu cho Nhi. Lu lớn nhanh, ăn nhiều, đòi đi chơi cũng lắm. Lu thích ngồi trên chiếc Atila của Nhi để đi “bát phố”. Đi tới đâu, gặp đồng loại là cứ sủa vang, giống như khoe ta đây được chủ cho đi dạo.
Trong câu chuyện tâm tình, Nhi kể:
▪︎ Cả tháng nay con có người theo đuổi đó chú. Nhìn anh ta chắc thuộc gia đình khá giả, ăn mặc bảnh bao, đi xe phân khối lớn. Hỏi đang làm việc gì thì ú ớ, lúc thì nói làm bảo hiểm, khi lại bảo đang ở không chờ bảo lảnh.
▪︎ Sao con quen với cậu ta vậy?
▪︎ Bữa con đang trên đường về, không biết có việc gì đó mà ảnh chạy nhanh suýt đâm sầm vào con. Vậy rồi quen luôn đó chú.
▪︎ Ừ…
▪︎ Mà chú ơi…Ảnh rủ con đi ăn hai lần, toàn ở nhà hàng sang trọng. Con ngại lắm, hôm qua con mới từ chối. Không biết con làm vậy có đúng không.
▪︎ Con có thể mời lại cậu ta đi ăn ở mấy tiệm bình thường mà.
▪︎ Ừ nhỉ, vậy mà con không nghĩ ra. Cám ơn chú.
Qua vài hôm sau gặp lại, Nhi bảo tôi:
▪︎ Hôm qua con mới mời anh ấy đi ăn phở, ảnh miễn cưỡng đồng ý, nhưng mới ăn có nửa tô đã bỏ, chê dở quá làm con buồn ghê.
▪︎ Vậy là cậu ta không tôn trọng con.
▪︎ Rồi ảnh đòi về đây chơi, coi thử con ăn ở thế nào nhưng con không cho.
▪︎ Sao vậy?
▪︎ Nhà trống hốc, chật hẹp thế này có gì mà chơi chú ơi.
▪︎ Nếu cậu ta có ý muốn tìm hiểu con thì cũng nên mời đến một lần cho biết.
▪︎ Vậy hả chú. Thôi để hôm nào rảnh con mời ảnh tới, nấu gì đó cho ảnh ăn.
Qua vài hôm sau tôi đi Đà Lạt quay phim 3 ngày, gởi Lu cho Nhi giữ. Chừng về lại thấy Lu chạy ra mừng nhưng dáng đi khập khiễng. Tôi ẳm Lu lên xem trong lúc Nhi ngồi xuống cạnh bên, nói như muốn khóc:
▪︎ Lu bị anh bạn con đá một phát nên chân bị thương đó chú.
Tôi nhìn chân trước bên trái của Lu thấy sưng một cục nhỏ ngay khớp, lòng cảm thấy đau xót. Lu rúc đầu vào người tôi rên ư ử như muốn mét. Tôi vuốt ve âu yếm, nói mà không nhìn lên:
▪︎ Chắc nó định làm gì con, Lu cắn nó nên nó mới đá phải không?
Nhi ngạc nhiên tột độ:
▪︎ Trời, sao chú biết?
▪︎ Chú đoán thôi.
▪︎ Đúng là anh ta…anh ta…đè con xuống nệm. Nhưng Lu không cắn mà chỉ sủa. Lu sủa lớn lắm và dai nữa. Nên anh ta tức mình bung chân ra đá.
▪︎ Thằng ác quá.
▪︎ Lu đau quá kêu ẳng ẳng, chạy lại góc phòng. Con vùng dậy đến bế Lu xem có bị thương gì không. Lu kêu suốt khiến lòng con cũng xốn xang. Con nhìn anh ta, chỉ tay ra cửa, nói “Anh về cho. Tôi không muốn thấy mặt anh nữa”.
▪︎ Chuyện xảy ra mấy ngày rồi con?
▪︎ Dạ mới trưa hôm qua. Con được nghỉ bù nên mời anh ta đến chơi, nấu cơm đãi. Anh ta ăn uống chiếu lệ rồi…
▪︎ Chú hiểu rồi. Nó vội vàng quá, chưa quen được bao lâu mà đã như vậy. Giờ con tính sao?
▪︎ Còn tính gì nữa chú. Người mà ác với loài vật không phải người tốt. Con nói thẳng với anh ta rồi. Coi như chấm dứt quan hệ.
▪︎ Con cũng cứng rắn dữ. Nhưng chú ủng hộ quyết định của con. Theo chú nghĩ, thằng đó với con không xứng. Thứ nhất nó là kẻ vô công rỗi nghề. Thứ hai, nó không biết tôn trọng con. Gia đình nó có khá giả đi chăng nữa thì con cũng không có phước hưởng.
▪︎ Con thì không nghĩ sâu xa như chú. Chỉ biết là ai không yêu thương loài vật thì không thể là bạn của con.
Tôi ẳm Lu về phòng sau khi Nhi đưa cho lọ dầu và bảo:
▪︎ Dầu này là dầu tràm, của mẹ con cho. Hay lắm đó chú. Qua nay bôi cho Lu thấy cũng bớt nhiều lắm.
Đêm đó gã chồng phòng kế cạnh tôi lại quậy tiếp. Nào giờ tôi chỉ nghe một mình gã nói, chửi vợ với cái giọng khàn đặc, khi to khi nhỏ. Còn hai người phụ nữ kia, nhất là bà mẹ chưa hề cất tiếng bao giờ. Người vợ khi bị đánh chỉ kêu rên nho nhỏ rồi khóc rấm rứt, nhưng chỉ một lúc thì nín bặt. Sự việc chỉ diễn ra trong vòng mươi phút. Hai người phụ nữ tội nghiệp chỉ ngủ được vài tiếng đã phải dậy, lục đục dọn hàng ra chợ bán.
Nhưng đêm này thì khác, gã chồng chửi bới lâu hơn, đánh vợ mấy lượt, cái giọng khàn đặc của hắn có vẻ to hơn mọi khi. Tôi nhìn giờ trên điện thoại: 1 giờ kém 5. Chợt nghe tiếng cửa xịch mở, tiếng bước chân gấp gáp rồi tiếng ông chủ kêu lên:
▪︎ Khuya rồi để cho người ta ngủ chứ. Sao cứ nửa đêm là quậy vậy?
Không khí yên lặng bao trùm.
Sáng ra đi ngang qua ông chủ hỏi:
▪︎ Hồi đêm ngủ được không?
▪︎ Dạ được anh.
▪︎ Tội là tội cho bà mẹ và đứa con dâu, chứ nếu không tôi lấy phòng lại rồi.
Tối hôm đó gần 10 giờ tôi đi mua đồ về thì thấy gã bạn của Nhi lại đến, nhưng không thấy chiếc phân khối lớn của gã đâu. Không biết gã nói gì mà vừa về tới phòng tôi đã nghe Nhi lớn tiếng:
▪︎ Không được đâu anh ơi.
Tôi thò đầu ra cửa nhìn, con Lu cũng chạy ra nhưng vừa thấy gã thanh niên bỗng quíu chân, tai và đuôi cụp xuống, rên rỉ. Tôi bế Lu vào, đóng cửa phòng lại, ngồi xuống vuốt ve nó. Tội nghiệp, đến giờ nó vẫn còn sợ, chắc gã đó đá mạnh lắm.
Hình như gã thanh niên vẫn tiếp tục năn nỉ còn Nhi thì cứ đứng chắn ngay cửa không cho vào. Một lúc sau ông chủ xuất hiện:
▪︎ Khuya rồi mời cậu về cho.
Gã thanh niên cãi lại ngay:
▪︎ Mới 10 giờ mà khuya gì ông già.
▪︎ Nhưng người ta không đồng ý tiếp cậu, cậu ở lại làm gì.
▪︎ Không thấy tôi đang năn nỉ sao?
▪︎ Mà giờ này cũng không trình báo tạm trú được. Cậu về đi.
▪︎ Cũng phải có ngoại lệ chứ. Thôi, ông đừng nhiều chuyện nữa.
Gã thanh niên không thèm đối phó với ông chủ nhà trọ nữa mà quay sang Nhi:
▪︎ Nghe Nhi, anh năn nỉ đó. Chỉ một đêm nay thôi.
Giọng Nhi hơi nhỏ, tôi nghe tiếng được tiếng mất:
▪︎ …gì mà khẩn cấp…bí quá anh…khách sạn cũng được vậy.
▪︎ Trời ơi nếu được thì anh đã đi rồi. Cho anh ở tạm một đêm đi Nhi. Em không cho, anh ngủ đại trước cửa phòng nha.
Giọng ông chủ:
▪︎ Mời cậu về cho tôi đóng cổng.
▪︎ Tôi ngủ ngoài sân cũng được.
▪︎ Không, tôi không đồng ý.
▪︎ Cái lão già này. Kiếm chuyện hoài nhen.
▪︎ Nhà của tôi, tôi có quyền.
Tôi cảm thấy chuyện sắp căng nên bỏ con Lu trong phòng, khép cửa bước ra ngoài. Vừa đúng lúc thấy gã thanh niên xô ông chủ suýt té. Tôi chạy đến đỡ ông:
▪︎ Có sao không anh?
Ông chủ khoát tay. Hình như ông hơi bị mệt. Tôi trừng mắt nhìn gã thanh niên:
▪︎ Cậu đã sai rồi mà còn động tay động chân hả?
Gã thanh niên cũng không vừa:
▪︎ Chú biết con mẹ gì mà xía vô.
▪︎ Con nít gì mà hỗn hào quá.
▪︎ Ê, nói năng cẩn thận nghe.
▪︎ Bây giờ đến lượt tôi mời cậu về. Về ngay.
▪︎ Không về. Đừng xạo sự mà ăn đòn nói sao xui.
Tôi tức mình, sấn tới định lôi cổ gã đi. Không ngờ gã thanh niên xuống tấn, trụ chân trước, chân kia sãi ra, hai bàn tay cong như hai móng vuốt có vẽ sắp tấn công hơn là thủ thế. Thì ra gã có võ, hèn chi hung hăng như vây.
Tôi cũng đứng tấn, nhưng nhìn trực diện sẽ khó thấy, tưởng như chỉ đứng chơi. Hai bàn chân tôi mở ra ngoài 22,5 độ, góc chân đứng tấn hình chữ V. Hai bàn tay tôi lần lượt xoay ở cổ tay, tay này xoa vuốt tay kia. Mắt nhìn thẳng như xoáy vào đối phương, chờ hắn ra đòn.
Tôi không phải đợi lâu. Trong phạm vi chật hẹp của nhà trọ, cự ly giữa chúng tôi rất khiêm tốn, giúp cho gã thanh niên trong tích tắc đã lao đến tung ra một cú đá. Lực đá khá mạnh nhưng tôi cũng kịp xoay người tránh né, đồng thời tay phải chộp ngay được cổ chân gã thanh niên để kéo mạnh về phía trước. Gã cũng không vừa, phóng chân trụ lên tung cú đá bồi thứ hai. Tôi lùi lại một bước. Gã thanh niên bị lỡ đà nhưng kịp đứng vững. Gã lao đến vung ra một đường quyền sấm sét ngay mặt tôi. Tôi cao hơn gã nửa cái đầu nên cú ra đòn của gã gần như đánh với. Tôi chệch người qua một bên, tay trái nắm được cổ tay phải của gã kéo mạnh theo chiều tấn công khiến gã chúi nhũi, lạng quạng té. Nhưng gã như con sóc, trong tích tắc đã trụ lại được và tung một cú đá xoay có vẻ như 360 độ khiến tôi hơi chao đảo. Lập tức, khi chân gã còn đang trên không chưa kịp chạm đất, tôi đã nắm lấy được và kéo mạnh, nương theo chiều xuống của nó khiến cả người gã ngã ngữa ra, đánh vật xuống đất.
Tôi không ngờ gã học được đòn hiểm này, nếu không phải do chưa đủ tốc độ thì tôi đã trúng đòn đau đớn. Khoảng cách, sức mạnh đều hội đủ, chỉ thiếu tốc độ.
Gã thanh niên té đau, ráng gượng dậy rồi lảo đảo chạy ra cổng. Ông chủ nhà trọ bị gã lấn mạnh suýt té.
Cuộc “so tài” thuật lại thì hơi lâu nhưng diễn ra chưa đầy năm phút. Ông chủ nhà trọ bảo tôi:
▪︎ Cám ơn anh nhé. Thôi, tôi về ngủ đây.
Tôi dạ một tiếng, vỗ nhẹ vai ông:
▪︎ Anh ngủ ngon.
Có vẻ như Nhi đã điềm tĩnh trở lại. Cô nói vui:
▪︎ Không ngờ chú cũng có võ nữa.
Tôi cười nhẹ:
▪︎ Chút đỉnh phòng thân thôi con.
Tối hôm sau khi tôi đang trò chuyện với Nhi thì ông chủ bước qua:
▪︎ Ti vi mới đưa tin thời sự. Thì ra thằng bạn của con là ăn cướp đó.
Nhi hết hồn. Tôi sững sốt. Nhi lấy điện thoại lên xem tin báo mạng:
▪︎ Đây nè. Hèn chi nó nói nó gặp chuyện khẩn cấp, xin ngủ nhờ. Chú coi đi.
Tôi đọc bài báo. Thì ra gã thanh niên nằm trong băng cướp 5 người, gã và một cô gái phụ trách giữ đồ cướp được do đồng bọn đưa để thoát đi trước. Tối hôm qua bọn chúng gây ra một vụ cướp bên quận 1. Hai tên cướp chính bị công an bắt ngay tức khắc còn tang vật đã kịp chuyền qua cho gã thanh niên. Gã chở cô gái phóng bạt mạng qua cầu Ông Lãnh, sang quận 4. Lực lượng công an chia ra truy đuổi, bắt thêm được tên cản địa và ráo riết bám theo gã thanh niên. Tới một con hẻm, gã thanh niên xuống xe, giao hàng cho cô gái rồi chạy băng vào hẻm sâu. Đó là con hẻm dẫn vào khu nhà trọ Nhi ở.
Mẹ của gã thanh niên khóc với báo chí: “Nhà đâu có thiếu thốn gì. Mỗi ngày cho nó 200 ngàn để tiêu vặt mà nó nói không đủ, đòi 1 triệu”.
Nhi bảo tôi:
▪︎ Chú cho con mượn Lulu đêm nay nha chú. Chuyện qua rồi mà sao con còn thấy sợ sợ.
Tôi mang Lu qua cho Nhi. Nhi ôm Lu vào lòng, thủ thỉ:
▪︎ Chú trả thù cho Lu rồi đó. Đừng sợ nữa nhé, cục cưng!
SĨ HUỲNH
(Tạp chí Văn Nghệ Thành phố Hồ Chí Minh, số 54 ngày 15/12/2022)