Khoảng lặng tự kỷ

FavoriteLoadingThêm vào "Bài yêu thích"

 

Cuộc sống chừng như ngày càng hối hả, tất bật. Mọi người như ngày càng đuối sức, hụt hơi.
Có những khoảng lặng tự kỹ, ở nơi chốn tình cờ cho ta trốn vào để một mình nghĩ suy, tự vấn. Có ai đó, vào lúc nào đó đã từng cho rằng ta là kẻ sống theo lý trí. Người khác, lúc khác lại bảo ta thiên về tình cảm. Thật ra, có ai hiểu mình bằng chính mình. Hãy nói với mọi người rằng: “Các tình iu của tôi ơi, xin lỗi, tôi chỉ là người sống theo đạo lý”.
Sống theo tình cảm có lúc ta sẽ trở nên mù quáng. Sống lý trí, nhiều khi ta trở thành một kẻ vô tâm. Đạo lý dạy cho tôi nhiều điều hay hơn, “người” hơn: làm con phải báo hiếu; chịu ơn phải trả ơn; của cho không bằng cách cho; đừng làm buồn lòng người luôn quan tâm lo lắng cho mình…
Mà, sống theo đạo lý khó lắm vì có tình huống bắt mình phải chịu hy sinh. Vì hạnh phúc của người mình thương, mình đã quên mất bản thân. Có khi tôi còn ước rằng, nếu có thể đổi trao, tôi nguyện bị giảm 5, 10 năm tuổi thọ để mẹ tôi được khoẻ lại và vui sống!
Tôi cứ sống như thế và hài lòng với câu “Làm gì thì làm, miễn đừng hổ thẹn với lương tâm mình là được”. Nhưng rồi tôi lại cảm thấy bất mãn khi nhận ra nhiều mối quan hệ của mình đã tỏ ra ích kỹ, phó mặc, xem thường sự hi sinh của tôi và coi đó là bổn phận tôi phải làm. Tôi bị tự kỹ, cô độc và đau đớn. Nhưng tôi vẫn tiếp tục công việc của mình, âm thầm, không thèm trả lời họ, xem như cuộc đời này vốn không có họ. Dù gì đi nữa, tôi vẫn tự hào là người luôn giữ vững niềm tin. Tôi thường thầm nhủ: “Kệ, mình cứ sống vậy đi. Còn những kẻ làm điều ác chắc chắn sẽ bị trả giá”. Tôi chỉ tự an ủi mình như vậy rồi quên đi, không để ý người ác có bị trả giá không nữa.

☆ Không liên quan nhưng có cùng chung một cảm xúc:

HẠNH PHÚC LANG THANG

Cơn mưa vội ào ngang phố cũ
Nẽo đường quen bao dấu tích mơ hồ
Xe anh qua, hồn thơ ủ rũ
Mấy tuổi yêu rồi, trái tim vẫn ngây ngô

Nên xưa vẫn đứng chờ, đêm phố lạnh
Từng cơn mưa nhoà nhạt gốc sao già
Đón em về, đèn khuya mưa lấp lánh
Một nẽo đường, hai lối mộng chia xa

Trong ảo tưởng duyên tình đôi đũa lệch
Mái ấm kia chờ mãi đến bao giờ?
Khi bài văn em chưa buông lời kết
Anh đã nhói lòng chấm lửng câu thơ

Bao mặc cảm xói mòn thêm khoảng cách
Thật hoài công Nguyệt lão đã se duyên
Sao có thể oán than đời đen bạc
Những cưu mang- ơn nghĩa khó đáp đền

Mưa ướt sũng nỗi niềm ray rứt
Lời yêu đầu – bong bóng nước mong manh
Không kết được chiếc vòng trang sức
Để tặng người con gái yêu anh!

Trong mộng du, đường quen lối nhỏ
Hẽm sâu buồn lầy lội những ngày mưa
Chờ khuya khoắt người về nơi đó
Trái tim côi lắng đọng chút duyên thừa

Cơn mưa lạnh về qua góc phố
Người xưa xa mờ mịt mây ngàn
Trái tim anh vết tình loang lỗ
Mấy tuổi yêu rồi, hạnh phúc vẫn lang thang…

SĨ HUỲNH

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

%d bloggers like this: