Tản văn Nguyễn Ngọc Tư 

Người yêu của nhà thơ

FavoriteLoadingThêm vào "Bài yêu thích"

Cô không đọc thơ. Cô soi mình vào sương mù mà anh giăng lên. Tìm kiếm những biểu tượng mơ hồ, cô ướm mình vào tiếng kêu đêm của con mèo, hay một cái bóng trong lòng giếng, vào mưa bên sông và rêu. Nghĩ anh nhắc tới mình bằng những hình ảnh, những ẩn dụ mà chỉ mình anh biết rõ, cô rưng rức thấy mình là con chữ mông lung. Không phải ai cũng có thể biến thân thành con chữ.

Cô không đọc thơ. Cô hóa hình vào từng câu, vào chỗ dừng nghỉ bất ngờ, vào vần điệu lỏng lơi. Anh đang nói với mình nhiều hơn là những gì anh từng nhắn tin, hay bằng ngôn từ trong cuộc hẹn, cô nghĩ vậy. Trong những nhắn gửi mơ hồ này, anh mới thật lòng nhất. Vì đó là thơ. Giả là nhận ra ngay. Nhưng thơ anh, chưa bao giờ giả. Tin vào thơ vẫn hơn là nhìn vào ánh mắt lạnh trên gương mặt lành lạnh, cái cười thoắt xa gần, và những lời chẳng phân biệt nổi là hẹn ước hay chia tay. Những độc giả tầm thường khác, đọc thơ anh sẽ không ai nhận tiếng kêu cứu của một người đang chìm sâu trong cơn trầm cảm theo mùa. Nhưng cô hiểu anh hơn họ, bởi cô đang ở ngay trong thơ, cô là không khí u uẩn đầy hơi lạnh của một người đàn ông mùa đông thèm nắng.

Cô tin những bài thơ này là viết cho mình, viết về mình. Không phải ai cũng được làm nhân vật của thơ ca, thứ có thể sẽ còn sống hàng chục, trăm năm nữa. Vinh dự cho ai được chọn.

Cô chỉ không nhận ra hoặc từ chối sự thật rằng nhiều người đàn bà khác cũng có cùng ý nghĩ, với thơ anh.

 NGUYỄN NGỌC TƯ

Related posts

Leave a Comment

%d bloggers like this: