Chuyện vui về sáng tác


Năm 11 tuổi tôi đã có bài đăng báo, mục thiếu nhi, cụ thể là bài thơ Bình Minh đăng trên mục Trẻ Em của nhật báo Quyết Tiến:
BÌNH MINH
Buổi sáng tinh sương
Chim vươn vỗ cánh
Gió thoảng qua mành
Cành cây rung chuyển
Như là thao luyện
Thể dục thể thao
Lá úa xôn xao
Đua nhau rã cánh
Đó là sức mạnh
Của bác gió cơ
Bé vội làm thơ
Bài thơ bốn chữ
Đó là bài thơ đầu tiên trong đời tôi nên tôi thuộc lòng cho đến bây giờ. Lúc đó tôi lấy bút hiệu là Vạn Lý. Cám ơn chị Thùy Dương, người giữ mục Trẻ Em của nhật báo Quyết Tiến. Năm nay nếu tính không lầm thì chị cũng phải 86, 87 tuổi. Ôi là thời gian!
Năm đó tôi học lớp Nhì (lớp 4 bây giờ) trường Nam Tỉnh Lỵ – Gia Định, đối diện chợ Bà Chiểu. Ngoài thơ ra tôi còn sáng tác truyện Cười gửi đăng tuần báo Tiền Phong (tuần báo hay bán nguyệt san, tạp chí tôi quên mất).
Mỗi số báo, Tiền Phong dành ra một trang để đăng truyện vui cười do bạn đọc gửi đến, rồi chọn ra truyện hay nhất để tặng báo biếu. Số báo lần đó là số đặc biệt có đăng truyện của tôi nhưng tôi không thấy thông báo chọn truyện hay. Thời gian đó tôi bị bà chị Ba giận không nói chuyện cả tháng, tới hồi huề lại chị mới kể vì ghét tôi nên đã cắt bỏ phần thông báo của tòa soạn báo Tiền Phong. Chị đem mảnh báo nho nhỏ đưa cho tôi. Tôi đọc thấy, vì là số đặc biệt nên tất cả mười mấy truyện vui cười của số báo đó đều được báo biếu. Vãi cả chị Ba tôi.
Về sau tôi vẫn còn gửi truyện cười đăng các tuần báo Họa Mi, Thằng Bờm…Lúc ấy tôi đang học lớp Đệ Thất (lớp 6) trường Bán công Tân Dân, Bến Tre. Số là thi rớt vô Trung học nên tôi về quê luôn. Mà rớt rồi thì chỉ có học trường tư. Mặc dù lúc ấy ông dượng tôi quen với hiệu trưởng trường Trung học Hồ Ngọc Cẩn Gia Định, bảo tôi cứ đi học như đã thi đậu, ông nói với hiệu trưởng rồi, nhưng vì “quê” với bạn bè nên tôi quyết định về Bến Tre luôn. Cuộc đời tôi đã rẽ sang một khúc quanh mới.
Học lên tới lớp Đệ ngũ (lớp 8), một bữa thằng bạn tôi bảo nó xem truyện tranh, mấy chỗ trang còn trống có đăng truyện cười của tôi sáng tác. Nó hỏi: “Phải mày hôn? Tao thấy nó ghi tên tác giả là mày,phía dưới còn đề thêm Trung học bán công Tân Dân”. Hồi đó bài đăng báo thường không có nhuận bút. Được mấy quyển truyện tranh chôm bài trên Họa Mi, Thằng Bờm của tôi để đăng tôi cũng thấy mừng. Chứ nếu như bây giờ có thể kiện bản quyền được.
Đời sáng tác của tôi cũng bị đạo văn nữa đó. Ngoài mấy cái truyện vui cười nói trên, nhớ hôm đầu tiên vào học lớp 12 trường Trung học công lập Kiến Hòa, tham quan phòng trưng bày bích báo (báo tường) tôi phát hiện ra bài thơ về mẹ của mình bị bé kia chôm chỉa. Nghĩ lại cũng thấy vui vui. Thêm chuyện này nữa mới “hy hữu” nè: Ông cậu tôi (vai cậu nhưng chỉ hơn tôi 1 tuổi) lúc ở chung, bữa kia tình cờ tôi phát hiện quyển tập nhật ký của cậu ấy toàn chép thơ của tôi. Không phải tôi tò mò tọc mạch mà vì cậu ấy “để quên” trên bàn học, lại còn mở ra nữa chứ. Ôi, thì ra thơ mình cũng hay nên mới được người ta đạo, khoái ghê nơi. Viết ra chuyện này, đọc lại tôi định xóa đi vì sợ cậu tôi biết sẽ buồn. Nhưng ngẫm lại giờ bọn tôi cũng đã già hết rồi, mà có lẽ cậu cũng không biết trang mạng là gì, chắc không đọc được bài này, nên tôi để nguyên cho mọi người đọc cho vui. “Mua vui cũng được một vài trống canh” là vậy.
Nhân nói về truyện cười, hầu như không có tác giả, nên nói truyện này truyện kia là do tôi sáng tác cũng chẳng mấy ai tin. Tất cả đã hòa quyện trong kho tàng chuyện dân gian.
Không liên quan, nhưng có một mẩu chuyện tiếu lâm mà tôi vừa đọc trên mạng thấy hay hay nên chép ra đây cho các bạn cùng thưởng thức, coi như cái kết bài viết này:
CHIA SẼ MỌI THỨ
Một đôi vợ chồng già bước vào quán bán đồ ăn nhanh và gọi một ổ bánh kẹp, một suất khoai tây chiên và một chai nước ngọt. Ra bàn ăn, họ cẩn thận chia đôi suất khoai tây, cắt đôi ổ bánh và rót nước ngọt thật đều ra hai ly.
Thấy vậy, một thanh niên đề nghị được mời hai vợ chồng nọ một suất ăn nữa. Bà vợ lịch sự từ chối:
– Cậu không hiểu đâu. Chúng tôi kết hôn đã 50 năm và kể từ đó, chúng tôi quyết định sẽ cùng nhau chia sẻ thật đều tất cả những gì mình có cho tới trọn đời.
Ông chồng bắt đầu dùng bữa trong khi bà vợ ngồi khoanh tay say sưa ngắm chồng. Nhận ra điều đó, người thanh niên thắc mắc:
– Sao bà không ăn cùng với ông nhà?
Bà lão móm mém cười:
– Tôi chả nói với cậu là chúng tôi chia sẻ thật đều mọi thứ trong đời là gì. Hôm nay, tới lượt ông ấy dùng hàm răng giả trước.
(15/7/2022)
SĨ HUỲNH