Truyện ngắn 

Chuyện cô em họ

FavoriteLoadingThêm vào "Bài yêu thích"

Cô khuỵu xuống, té sấp lên người ông. Bờ ngực nở nang như ép sát.

Ở cái quận xa xôi hẻo lánh này mà nhà trọ cũng mắc, chỉ rẻ hơn vài trăm ngàn so với quận tư, quận bảy. Mà nói xa xôi thì có, chứ hẻo lánh thì hình như không đúng lắm. Dù sao bây giờ quận đã lên thành phố. Khu ông ở tuy ít biệt thự cao tầng nhưng đã hết đất trống. Đường phố có lúc cũng chật như nêm, hàng quán mua bán tấp nập. Mùa Covid giãn bớt rồi, chợ búa cũng sầm uất hơn.
Vợ chồng ông thuê một phòng có diện tích vô cùng khiêm tốn, ban đêm dẫn chiếc xe máy vào là coi như hết chỗ. Được cái là quá gần với công ty vợ. Gần lắm, từ nhà đến đó chưa đầy năm phút chạy xe. Hàng ngày, cỡ 6 giờ, ông chở vợ đi ăn sáng rồi đến công ty. Chiều 5 giờ đón. Lúc đầu họ ăn ở quán hủ tíu mì, ngày nào cũng ăn vì ngon và rẻ. Được hai, ba năm gì đó. Một bữa kia cô vợ để quên cái kính cận trên bàn, lúc ông quay lại tìm thì đã mất. Hai vợ chồng cho rằng quán vô trách nhiệm nên bỏ quán đó, đi ăn quán khác. Làm cặp kính mới cũng phải mất mấy triệu đồng.
Gọi người chồng là ông, nhưng chỉ được phép gọi vợ là chị, vì họ chênh lệch nhau những 17 tuổi. Hàng xóm khu trọ gọi ông bằng chú, xưng hô với cô vợ là chị em. Có lần ông phản đối nhưng vô hiệu. Thật ra, gọi ông là anh mới là khó nghe. Anh gì mà anh, nhuộm tóc trễ một tuần là đầu bạc trắng. Chỉ có nhóm bạn của vợ ông trong công ty là gọi ông bằng anh, xưng em ngọt xớt khiến ông phần nào được an ủi. Công việc hàng ngày của ông là làm trực tuyến tại nhà.
Hồi đầu năm rồi, vợ ông dẫn từ quê lên một cô em họ, đâu chừng hăm hai, hăm ba tuổi. Nghe nói cô ấy từng làm công nhân may nhưng lương bèo quá nên muốn lên Sài Gòn làm thử. Trông cô ấy nhan sắc cũng khá, hơi nhỏ con nhưng da dẻ trắng trẻo, đôi má cứ như ửng hồng. Vợ ông thầm thì: “Con nhỏ này quậy dữ lắm nên ba mẹ nó gởi cho em, chứ ở quê hết chỗ dành cho nó rồi”. Cô bé rất bạo dạn, lanh lẹn. Vợ ông thuê cho cô ấy phòng đối diện, cũng nhỏ như phòng vợ chồng ông, cũng có gác lửng. Lại thêm được một người nữa gọi ông bằng anh. Hôm sau đi phỏng vấn ở công ty vợ ông, cô bé được nhận vào làm ngay.
Làm được vài hôm mới hiểu ra tại sao cô bé chê lương công ty may ở quê là bèo nên bỏ việc. Thì ra cô bé rất lười, không muốn tăng ca. Hể rảnh rỗi là ôm chiếc di động chơi game suốt. Vợ ông không phải tay vừa, vừa giải thích, vừa hăm dọa. Ba mẹ cô bé bảo cô ta rất lỳ lợm, khó bảo, nhưng không hiểu sao vợ ông lại khắc chế được, nói gì nghe đó.
Ban đầu tan ca đêm về là cô bé đóng cửa phòng ngủ suốt. Khoảng ba tháng nay không hiểu sao cứ rảnh một chút là chạy qua phòng ông ngồi tán chuyện. Có điều, khi có vợ ông ở nhà thì cô ấy chẳng thèm qua. Cô ấy tám với ông toàn chuyện linh tinh, chuyện tình ái lăng nhăng dưới quê với mấy cu cậu cùng trang lứa. Có lúc cô ấy khen ông đẹp trai (chứ không phải đẹp lão) khiến ông cũng bị đỏ mặt. Cô còn muốn nhổ tóc bạc cho ông, nhưng ông nói đầu ông bạc cả rồi, chỉ nhuộm thôi. Cô rất thích trời mưa, hể cứ mưa là vội vàng khép cửa. Ông thấy cô có nhiều cử chỉ hơi lạ nên luôn đề phòng, cảnh giác. Nhưng cảnh giác thì cảnh giác, ông cũng không có cách nào để tránh bớt việc đựng chạm da thịt, nhất là khi một bên đã có ý, luôn tạo ra cơ hội. Cao điểm là có một lần cô bé bị trượt ngã, ông vội vàng ôm giữ. Căn phòng bé tẹo, bước một bước là đụng nhà tắm, bước thêm nữa đụng nhà bếp. Cô bé vấp chân té ngay chiếc bàn vi tính chỗ ông ngồi. Không biết vô tình hay cố ý khi cô bé chồm người qua ông để lấy cuốn sách, quyển tập truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư ông mới mua. Cô khuỵu xuống, té sấp lên người ông. Bờ ngực nở nang như ép sát. Mặt kề mặt, môi kề môi, cô bé dụi vào ông rồi bất ngờ hôn lấy hôn để, vòng tay siết chặt. Ông nghe hơi nóng lan tỏa khắp người. Một chút đê mê man dại. Rồi ông chợt giật mình, gỡ tay cô bé ra, đứng lên, lùi lại giữ khoảng cách.
Ông tuy lớn tuổi nhưng chuyện tình trường chẳng bằng ai, có thể nói là khờ khạo cũng được. Ông suy nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao cô bé còn trẻ măng kia lại thích mình. Từ hôm xảy ra chuyện động trời đó, ông và cô bé vẫn như cũ, qua lại chuyện trò, không nhắc nhở gì thêm. Có điều, cô bé bỗng trở nên táo bạo hơn, nắm tay nắm chân, đụng chạm thân thể ông nhiều hơn, không còn e dè như trước. Ông có suy nghĩ này: Thôi kệ, rồi cũng sẽ qua thôi. Tuổi trẻ thường bồng bột, có lúc sẽ nhàm chán. Chính vì vậy ông cũng không nói gì cho vợ biết.
Một hôm vợ ông bảo:
● Anh à, con bé nó có thai rồi. Rầu quá, biết ăn nói với ba mẹ nó ra sao đây.
Ông nghe mà hết hồn, tưởng đâu mình là thủ phạm:
● Thằng nào làm vậy em?
● Không biết. Nó không nói.
Qua hôm sau ông chờ gặp cô bé nhưng không thấy. Hôm sau nữa gặp được, ông trực tiếp hỏi cô bé:
● Chị nói em có thai. Với ai vậy em?
● Nếu em nói là anh, anh nghĩ sao?
● Giỡn hoài em…Thằng đó làm chung công ty hả?
● Thôi anh đừng hỏi nữa. Em có thể bỏ đứa bé này, nhưng em không muốn. Làm vậy ác lắm, là giết người đó. Em muốn sanh nó ra, nuôi dạy nó đàng hoàng. Anh có thể giúp em không?
Ông có linh tính chuyện chẳng lành:
● Giúp sao?
● Nhận là cha đứa bé.
● Không. Không được.
● Em sẽ nói với chị. Anh chị phải có trách nhiệm lo cho em. Em hết cách rồi.
● Em dại lắm. Ba mẹ em tin em sao?
● Không tin thì làm gì em?
Rồi đột nhiên cô bé cười xòa:
● Em đùa với anh thôi. Đừng căng thẳng quá. Thật ra ba đứa bé đã chịu nhận nó rồi.
Thì ra cậu trai làm chung, tác giả của bào thai đã trở lại sau bao ngày về quê thuyết phục cha mẹ. Họ đang cùng nhau bàn bạc về cái hẹn gặp mặt. Trong lòng ông cảm thấy vui mừng lên hẳn nhưng thầm trách cậu trai kia trốn lâu quá, không khéo ông lại phạm tội.
Tối hôm đó nằm thủ thỉ bên nhau, vợ ông nói:
● May mà thằng bồ nó quay trở lại, chứ nếu không con bé đổ thừa tác giả cái bầu là anh chắc em cũng phải tin. Lâu nay hai người tình quá mà.
Ông chưng hửng:
● Vậy…
● May mà em biết tánh chồng, những chuyện bậy bạ vậy anh quyết không làm.
● Cám ơn bà xã.

(25/3/2022)
SĨ HUỲNH

Related posts

Leave a Comment