Tôi đùa với bạn ngày Cá tháng Tư

FavoriteLoadingThêm vào "Bài yêu thích"

Mỗi năm vào ngày Cá tháng Tư tôi lại nhớ câu chuyện cũ nhiều năm về trước. Thời đó tôi chơi với một nhóm bạn thân gồm 6 đứa, trong đó có Thời là gia đình khá giả nhất. Thỉnh thoảng chúng tôi lại tụ tập ăn uống ở nhà vợ chồng Thời. Bà xã Thời rất trẻ trung vui tính, tiếp đãi chúng tôi rất ân cần, nồng hậu.
Bữa kia họp mặt đông đủ rồi, mồi nhậu cũng đã dọn lên, chợt thằng Khôi hỏi:
▪︎ Bia đâu?
Cả bọn nhìn nhau. Thằng Hùng quay sang thằng Út:
▪︎ Hôm qua mày nói để mày mua mà.
Thằng Út lúng túng:
▪︎ Ừ, tự nhiên quên mất.
Thời hỏi thằng Tuấn:
▪︎ Sao mày không mua? Nhớ mấy lần trước toàn là mày mua không mà.
Tuấn gãi đầu:
▪︎ Tao còn có mấy chục, làm sao mua.
Tôi dàn hòa:
▪︎ Thôi để tao đi mua. Có gì đâu mà phải chộn rộn.
Thời bảo:
▪︎ Lấy xe tao đi cho nhanh. Tiệm ngay ngã tư ấy, bên phải, ngay đèn xanh đèn đỏ.
Út nói:
▪︎ Tao đi với mày.
Tôi chở Út ra đường, chủ nhật phố khá thưa vắng, dăm ba chiếc ô tô, xe máy chạy ngược xuôi. Tiệm tạp hóa Thời chỉ thật lớn, hai căn, nhìn vào thấy như sâu hun hút.
Mua xong thùng Heineken, trên đường về Út chợt nói:
▪︎ Ê, mày biết hôm nay là ngày gì không?
Tôi hờ hững:
▪︎ Ngày gì?
▪︎ Là ngày Cá tháng Tư, ngày quốc tế nói dối đó.
▪︎ Ừ, rồi sao?
▪︎ Hay là mình chọc thằng Thời cho vui đi. Về báo nó bị mất xe, coi nó phản ứng thế nào.
▪︎ Chuyện này nghiêm trọng lắm nha mày, không đùa được đâu.
▪︎ Không sao đâu. Đùa vui thôi mà. Ê, gần tới rồi, quẹo, quẹo…
▪︎ Chưa mà, hẻm trên mới tới.
▪︎ Tao bảo quẹo thì quẹo đi. Nhà cậu tao trong hẻm này.
Tôi chưa biết ất giáp gì nhưng cũng rẽ phải theo ý thằng Út. Chạy một đoạn ngắn thì Út bảo:
▪︎ Tới rồi. Nhà có cây trứng cá đó.
Út bấm chuông. Một người trung niên bước ra mở cổng:
▪︎ Tới chơi hả Út?
▪︎ Dạ chào cậu. Con ghé cậu để gửi xe.
Rồi Út kể cho ông cậu nghe “âm mưu” ngày Cá tháng Tư của mình. Người cậu tỏ vẻ khoái chí:
▪︎ Cá tháng Tư là vậy đó hả? Ha ha. Rồi, rồi, đem xe vô đi.
Chúng tôi ôm thùng bia đi bộ về nhà Thời. Vừa mở cổng Thời đã ngạc nhiên hỏi:
▪︎ Ủa, xe đâu?
Thằng Út giả bộ buồn bả, tiu nghỉu, khều tôi:
▪︎ Mày nói đi.
Tôi giãy nảy:
▪︎ Nói gì nữa. Xe mất rồi.
Thời kêu lên:
▪︎ Hả? Mày nói cái gì?
Thằng Út kể lể:
▪︎Tụi tao dựng xe ngoài cửa tiệm, vô mua bia. Chỉ có mấy phút thôi mà đã bị thằng khốn nào đó dẫn xe đi mất.
Cả bọn xúm xít quanh Thời. Phúc nói:
▪︎ Khoan cho vợ nó biết nhen tụi bây.
Hùng hỏi:
▪︎ Xe mày bao nhiêu tiền vậy Thời? Để coi tụi nó có đền nỗi không.
Thời đứng im ru, mặt hơi tái, ra chiều suy nghĩ gì đó. Một lúc Thời bảo:
▪︎ Tao đang nghĩ cách nói với bà xã nè. Tụi bây đừng có ồn ào quá. Với lại còn phải báo công an nữa.
Tôi cảm thấy Thời rất lạ, đã không trách móc gì thằng Út và tôi mà cũng không bộc lộ vẻ tiếc của. Nỗi bận tâm duy nhất của Thời hiện giờ là đối phó với vợ.
Thời nói:
▪︎ Vừa đưa xe cho tụi bây đi lúc nãy, bây giờ kêu mất. Ai làm mất? Rồi cô ấy sẽ đối xử với tụi bây ra sao đây. Nhức đầu thiệt đó.
Thì ra Thời chỉ quan tâm đến hai đứa tôi, cố tìm cách gì đó để chuyện mất xe không dính dáng gì đến chúng tôi. Thật quý hóa cho tình cảm của một người bạn.
Chợt thằng Út cười phá lên, phá vỡ bầu không khí trầm lắng:
▪︎ Đùa với mày cho vui thôi chứ không có mất xe Thời ạ.
Thời lắp bắp:
▪︎ Hả?…Đùa cái gì?…Không mất thiệt hả?
▪︎ Không có mất. Hôm nay là ngày Cá tháng Tư nên tụi tao giỡn với mày cho vui thôi.
▪︎ Cá tháng Tư cái gì? Đùa giỡn cái gì? Tụi bây thiệt là vô ý thức.
Thời bỏ vào nhà. Chúng tôi lục tục theo sau. Út đến bên Thời, năn nỉ:
▪︎ Thôi đừng giận mà. Tao sorry mày. Đúng là tao đùa hơi quá đáng.
Thời bực dọc:
▪︎ Quá đáng thiệt chứ hơi cái gì. Rồi xe đâu, đem về đây cho tao.
Út quay sang tôi:
▪︎ Đi mày.
Chúng tôi đi bộ ra đường, quẹo vào con hẻm cũ lúc nãy. Út bấm chuông, người cậu bước ra, hai tay giăng ngang chấn ngay cổng, vẻ mặt lạnh lùng hỏi:
▪︎ Gì đó Út?
▪︎ Dạ con tới lấy xe.
▪︎ Xe nào?
▪︎ Thì xe con mới gởi lúc nãy đó cậu.
▪︎ Gởi hồi nào đâu? Sáng giờ cậu đâu có ở nhà. Đi công chuyện vừa mới về đấy thôi.
▪︎ Thôi mà cậu, giỡn với con hoài.
▪︎ Ủa, cậu giỡn với con làm gì?
Vẻ mặt Út đã biến sắc:
▪︎ Con đùa với thằng bạn xong rồi. Giờ lấy xe về trả cho nó. Cho con lấy xe đi cậu yêu.
Tôi cũng thấy lo lo trong dạ, còn thằng Út thì bối rối. Chợt ông cậu cười vang nắc nẻ:
▪︎ Coi hai đứa kìa, mặt không còn chút máu. Đùa với tụi bây cho vui thôi. Ngày Cá…cá gì đó…Ê, cá gì hả mậy?

(01/4/2021)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

%d bloggers like this: