Ghi chép 

Mạn đàm chuyện bếp núc

FavoriteLoadingThêm vào "Bài yêu thích"

Phàm nấu ăn, năm giác quan của đầu bếp phải tốt. Mắt phải tinh, mũi phải thính…thì làm thức ăn mới sạch, đẹp, mới cảm nhận được chính xác mùi vị các món. Nói vậy thôi, chứ với người bị khiếm khuyết một, hai giác quan thì các giác quan còn lại sẽ mạnh lên để bù đắp.
Nhưng với người nội trợ giỏi, giác quan thứ sáu mới là đáng nể. Họ nấu ăn theo quán tính, không cần nếm thử mà món nào món nấy cũng vừa miệng và ngon.
Nhà vợ tôi, các cô gái ai cũng nấu ăn ngon, mỗi người có sở trường riêng, đặc biệt là Hà- em kế của vợ tôi, làm món nào tôi thấy cũng rất khoái khẩu. Hà không dùng nhiều dầu mỡ, bột ngọt, nêm nếm gia vị cách nào đó mà ăn rất vừa miệng. Có một món mà ngoài má tôi làm ra, tôi đều chê hết, đó là tép rang. Đến nhà Hà chơi, dùng bữa thấy món ấy, tôi không đụng tới. Lúc bới chén cơm thứ hai tôi ăn thử một miếng. Ôi, ngon quá, giống như của má tôi rang vậy.
Vợ tôi nấu ăn ít khi nào nếm lại, vậy mà bao giờ cũng vừa ăn. Về sống với tôi cô ấy nấu được nhiều món ngon mà trước đó chưa từng làm. Đến giờ phút này, tôi nghĩ món thịt kho trứng của cô ấy là ngon nhất, giống của má tôi (lại nữa, ha ha).
Chị em nhà vợ tôi bảo hồi trước mẹ nấu ăn dở lắm, toàn do bố phụ trách. Từ khi bố mất, mỗi ngày mẹ có khá lên. Đến nay kho con cá, nấu nồi canh đã ngon hơn hẳn.
Ở nhà tôi, đứa em gái thứ 9 là chân truyền của má, làm bếp cực giỏi, nấu nướng cực ngon. Có những món ăn tôi rất thích mà má thường làm cho cả nhà ăn, hiếm gặp trong thực đơn của nhiều gia đình khác, như xà bần, thịt chưng dưa cải, thịt phá lấu, xíu mại, em gái tôi làm không chê vào đâu được. Mỗi lần nhà có giỗ, em gái tôi luôn là đầu bếp chính, nấu đến cả sáu, bảy món vừa chay vừa mặn. Con cháu về cúng giỗ xong, ai cũng có phần mang đi. Vừa rồi giỗ má, tôi mang món thịt phá lấu về nhà vợ, cả nhà ăn sáng với bánh mì nóng giòn, ngon hết biết.
Ở Sài Gòn, thịt thà cá mắm không ngon bằng ở quê, do nguồn hàng chủ yếu lấy ở các tỉnh về, thứ gì cũng có chất bảo quản nên không còn được tươi ngon tự nhiên nữa. Đơn cử là thịt heo, rất hiếm khi mua được miếng thơm ngon, nên thức ăn làm ra cũng kém vị. Gần nhà tôi ở, có quầy thịt heo bán buổi chiều tươi hơn các quầy khác. Trước giờ vợ tôi chỉ mua ở đấy, không đi chỗ khác.
Tôi nấu ăn cũng không dở đâu nhé, chỉ có điều mắt kém nên xẻ miếng thịt, cắt củ quả, lặt bó rau không gọn, đẹp thôi. Hồi sống một mình, thỉnh thoảng tôi cũng đi chợ mua con cá về chiên, mua miếng thịt về làm xíu mại…Đặc biệt, tôi kho món đồ chay thì khỏi chê, chiên cơm thì thơm phưng phức. Lúc hai con tôi còn nhỏ, mỗi lần tôi làm món cơm rang là chúng chạy vô bếp đứng nhìn và…ngửi. Thằng nhỏ nói: “Thơm quá ba ơi”. Lúc sống tập thể chung với thằng bạn, hai đứa nấu ăn riêng, tôi làm món xíu mại ăn và mời nó. Nó mới “nhấp” một miếng đã vội kêu lên: “Ồ, ngon hầy”.
Ba tôi là người Hoa, chắc nấu nướng cũng ngon lắm. Tôi nói vậy vì chỉ thấy ba nấu có một lần hồi tôi được mười mấy tuổi. Hôm đó chị giúp việc nghỉ làm mà tiệm bánh mì của ba má tôi đang bán đắt nên má mua miếng thịt kêu ba đem về kho cho chúng tôi ăn trưa. Tôi lẩn quẩn bên ba xem ba làm gì. Lúc bắc nồi thịt lên bếp, ba nói với tôi: “Cái này gọi là thịt kho chao”. Bữa trưa đó chúng tôi ai cũng ăn ngấu nghiến vì món ăn vừa ngon vừa lạ miệng.
Đứa em rể thứ hai của tôi ở quê Ba Tri, Bến Tre, nấu ăn đặc biệt ngon, nhất là các món nhậu. Món thịt khìa của nó có một không hai, tôi đã từng được một lần thưởng thức.
Thật ra để nấu ăn ngon không khó, nhưng cũng phải có chút năng khiếu và cái tâm. Thời nay các cô đã có Youtube, có biết bao clip dạy thực hành nấu nướng, muốn làm món gì cũng có.
Nhưng khẩu vị của tôi lại là trường hợp đặc biệt, nói chung, ai nấu món gì giống như má tôi từng nấu đều ngon cả. Vợ tôi đã bắt đầu hơi giống giống.

(12-1-2021)

Related posts

Leave a Comment

%d bloggers like this: