Bản sao mờ nhạt

FavoriteLoadingThêm vào "Bài yêu thích"

Có khi nỗi cô đơn bao trùm gác lạnh, trong lúc bên ngoài mưa đêm xối xả. Tiếng mưa như ai đó dẫm đạp lên mái tôn nhà trọ, như trong phút chốc có thể lật tung nóc, để lại căn phòng lộ thiên trong mịt mù gió bão. 

Tôi nằm im trong đêm vắng, nghe mưa. Không có thứ âm thanh gì khác ngoài tiếng rì rào hối hả của mưa, miên man và hung dữ, như muốn trút hết nước trên trời. 

Đằng sau nỗi cô đơn là mớ ký ức hỗn độn, rối rắm tràn về vây bủa lấy tôi. Tôi thấy mình đang rời căn nhà trên kênh rạch, bước chậm giữa lối mòn dẫn ra đường ray tàu hoả. Bốn giờ sáng. Bác xe ôm ngủ gật bên tay lái. Đường thưa vắng, thỉnh thoảng có chiếc ô tô chạy ào qua. Vùng ngoại thành ban đêm có nhiều mối hiểm nguy rình rập. 

Tôi lại thấy mình đang dắt bộ chiếc xe máy cũ kỹ, từ quận 4 qua cầu Ông Lãnh. Xe cộ dập dìu. Buổi tối trời thanh mát, những hộp đèn quảng cáo sáng choang. Xe hư giữa đường, giờ phải qua quận 1 gởi sửa. Tiệm quen nằm trong hẻm đường Nguyễn Thái Học. Chiếc Atila này tuy cũ nhưng ít hư vặt, tôi thương nó lắm. Ông chủ tiệm sửa xe khen xe còn tốt, chủ biết giữ gìn. 

Dòng liên tưởng đưa tôi ra bãi biển Vũng Tàu, những bước chân nhẹ nhàng trên cát mịn. Tôi đi tiền trạm cho đoàn phim, xin phép bối cảnh quay và đặt phòng khách sạn. Biển chiều đẹp quá, chân trời và mặt nước giao nhau, màu vàng cam của bầu trời và màu xanh thẫm sóng sánh của biển tạo thành một bức tranh phong thuỷ. 

Tôi thấy mình đang đi bộ từ chợ Ngã năm vào trong Thất Cao đài, nơi có căn nhà nhỏ đơn sơ của má. Mùa xuân đã về, muôn hoa đua nở. Chậu mai tôi mua năm ngoái giờ cũng vừa kịp trổ bông. Tôi tự mở cổng rào, tiếng ken két thân quen vọng vào nhà, đứa em chạy ra mừng đón. Tết rồi. Ngày mai nhà má con cháu sẽ về đông. 

Hồi ức kỳ lạ mang tôi về thời xa xưa, thuở còn đưa đón con đi nhà trẻ. Tôi thấy mình đang hối hả chạy xe, chiếc Suzuki home hàng ngày chạy rất nhanh sao bây giờ cứ chậm như rùa bò. Tôi sốt ruột và lo lắng. Đã quá giờ đón con, đâu như hơn nửa tiếng. Cuối cùng thì cổng nhà trẻ cũng hiện ra, tôi ào vào vội vã. 

  • Xin lỗi cô giáo. 

Hình như cô giáo đã khóc, mắt đỏ hoe. 

  • Sao trễ quá vậy anh. Tôi còn bao việc phải làm. 

Cô giáo giao con, đi như chạy vào bãi giữ xe. Con trai tôi tự nhiên cũng ỉu xìu, không thấy mừng ba. Tôi hối hận vì ham vui trong cuộc nhậu, để cô giáo và con phải đợi chờ trong lo lắng. 

Tôi chợt thức giấc. Đêm yên ắng không một tiếng động. Vợ tôi nằm bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ say. Thì ra tôi đã nằm mơ. Nỗi cô đơn mấy ngày qua khiến tôi như không còn sức sống, giấc ngủ đầy mộng mị. Hổm rày vợ tôi giận, không thèm nói chuyện, dù hai người vẫn ăn sáng, ăn tối cùng nhau. Bữa trước trong cơn mớ ngủ, tôi xuống gác đi toilet, bị chóng mặt suýt té vào sào phơi đồ. Nghe tiếng vợ hỏi:

  • Gì vậy anh?

Tôi không trả lời. Có lẽ vợ tôi chồm ra chấn song hỏi vọng xuống, nói gì đó không nghe rõ nhưng tôi lại đáp xẵng:

  • Gì?

Im lặng. 

Tôi trở lên gác và ngủ tiếp. Sáng ra mới biết vợ giận. Tôi cũng không hiểu được mình, tại sao trong cơn mớ ngủ lại có thể to tiếng với vợ như thế. Nhưng tôi không xin lỗi, không giải thích. Hình như tôi “chịu trận” như thế đã quen. 

Em yêu. Giận hờn mấy ngày rồi chắc cũng đủ xoa dịu lòng tự ái. Anh xin lỗi, cho dù kẻ làm em giận không phải là anh. Đó chỉ là một bản sao mờ nhạt đã biến đi vội vàng ngay đêm đó. 

(22-10-2020)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *