

Thứ bảy ngày 1 tháng 6 năm 2013, đang ở Bến tre online Facebook tôi bất ngờ đọc được bài thơ của Ben Vang vừa post. Cảm hứng khiến tôi vào comment và chat.
*Bài thơ của Ben Vang:
Hôm nay anh viết tặng em
Câu thơ lục bát gửi kèm bó hoa
Mong em hãy nhận chút quà
Xem như lời ngỏ hôm qua chưa tròn
Tấm lòng anh vẫn sắt son
Trao em từ dạo em còn ngây thơ
Biết bao mùa hạ ngóng chờ
Hôm nay can đảm tỉnh tò cùng em
Sao em khép nép buông rèm
Nhận quà mà cũng hổng thèm nói chi
Ngượng ngùng e thẹn bước đi
Hỡi ơi cô bé nghĩ gì về anh
Tình này dẫu có mong manh
Nhưng anh xin hứa yêu mình em thôi
Lời thì cũng đã cạn rồi
Cớ chi im lặng để anh ngồi ngẩn ngơ.
***
Đọc bài thơ này tôi liền nhảy vào chat (Bắt đầu lúc 12:19 – Kết thúc 15:54)
Si Huynh
Thứ nhất: em rất ghét thơ
Thứ hai: em có bến chờ từ lâu!..^^
Ben Vang
Vô tình em nỡ buông câu
Anh nghe tê tái,tim đau như dần
Si Huynh
Sorry, nhưng chẳng đặng đừng:
Trầu cau đã bỏ, thiệp hồng đang in
Thật ra không phải vô tình
Là em cố ý cho mình khỏi mong!
Ben Vang
Dù cho em có lấy chồng
Anh đây vẫn quyết phòng không một mình
Mặc lời thiên hạ chê khinh
Câu thơ lục bát vẫn chung tình cùng em
Si Huynh
Ben Vang: Thôi thôi, em cũng chả thèm
Lục bát câu cuối có thêm một từ
Ben Vang
Si Huynh:đừng nói anh hư
Là anh cố ý chừa dư một từ
Em hiểu anh quá rùi mừ
Làm thơ lục bát dư một từ càng hay
Si Huynh
Rằng hay thì thật là hay
Nhưng cái tính thích THÊM này đáng lo!
Ben Vang
Ý khoan em chớ vội lo
Thêm vào lục bát đọc cho nó vần
Trái tim anh vẫn để dành
Riêng em một cõi mơ tình đấy thui
Si Huynh
Mơ tình như thế chẳng vui
Nghe qua lòng cứ ngậm ngùi làm sao
Ước gì là giấc chiêm bao
Để khi thức giấc dạt dào tình anh
Ben Vang
Chiêm bao chi mộng chẳng thành
Tình anh là thật rành rành đấy thôi
Cớ chi em lại ngậm ngùi
Hoa tàn liễu rũ phai phôi lời thề
Si Huynh
Anh ơi đang tỉnh hay mê
Dù sao em cũng phải chê một lời
Ván kia đã đóng thuyền rồi
Tình anh có thật cũng thời như không
Ben Vang
Em nhắc chi chuyện đau lòng
Biết rằng em đã có chồng đấy thôi
Nhưng sao tim cứ bồi hồi
Tình không tròn vẹn lỡ rồi duyên xưa
Si Huynh
Lời tình sao cứ đẩy đưa
Thôi thì lỗi đạo cho vừa lòng anh
Bởi câu lục bát tròng trành
Như thuyền gặp bão cũng đành trở lui
Ben Vang
Chúc cho em được trọn vui
Bên chồng mới cưới chôn vùi tuổi xuân
Không cần thương hại tình anh
Xem như lỡ bước sa chân đắm đò
Si Huynh
Ôi thật là:
“Dò sông dò biển dễ dò
Nào ai lấy thước mà đo lòng người!”
Mới nói yêu đã quên lời
Giận hờn, trách móc…có đáng người đàn ông! ^^
Ben Vang
Anh đây đã trút cạn lòng
Nhưng em vẫn cứ lòng vòng mãi thui
Hổng yêu thì nói một lời
Cớ chi đưa đẩy cho vơi chữ tình
Si Huynh
Anh vừa trù ẻo linh tinh
Giờ thì lại trách vơi tình, là seo?
Phải chăng vì một chữ “nghèo”
Khiến người mặc cảm duyên bèo, tình vơi
Giã từ, thuyền đã ra khơi
Mong anh sớm có được người trăm năm…
Ben Vang
Trăm năm chi mấy trăm năm
Anh về gác trọ lệ thầm tim côi
Chuyện ngày xưa đã xa rồi
Mong em nơi ấy trọn vui bên chồng
Anh giờ sống cũng bằng không
Đành thui cũng mặc giữa dòng nước trôi
Tháng năm tình cũng nhạt rồi
Trọn đời xin cứ mồ côi một mình
Si Huynh
Eo ôi con Tạo vô tình
Đẹp trai như thế, thình lình đơn côi
Em gái em mười tám thôi
Không chê em sẽ kết đôi hai người…
Ben Vang
Ui trời em lại chê cười
Như anh ai lại nặng lời yêu thương
Đẹp trai ư,chỉ bình thường
Gia tài hổng có,thôi nhường ai kia
Anh về khắc một tấm bia
Ngày sau mai một anh sẽ về cùng em
Si Huynh
Nghe ghê quá, thôi hổng thèm
Một mai mai một theo em làm gì
“Hận Tình”- lyric khắc ghi:
“Lỡ mai anh chết…” Thôi thì…hoả thiêu!
Ben Vang
Ngó em tha thướt mỹ miều
Ai dè cũng lắm những điều vô tâm
Anh đây nhỏ lệ âm thầm
Thôi đành hẹn lại chứ biết mần chi hơn
Si Huynh
Vô tâm, anh nói ai hơn?
Ai đã trù ẻo, trách hờn, nhát ma?
Tình iu gặp chút phong ba
Than thân trách phận, phải là anh không?!
Chiều chiều ngõ trước ngóng trông
Con chim lẻ bạn ngược dòng thời gian
Đời anh áo vũ cơ hàn
Đời em đêm lạnh chùa hoang mất rồi…
Ben Vang
Tình trong anh đã nhạt rồi
Con tim mòn mỏi mồ côi một mình
Nhìn em rồi chỉ lặng thinh
Lòng đau như cắt mộng tình còn không
Ngày xưa tha thiết một lòng
Ngày nay đen bạc giữa dòng chơi vơi
Thui thì em cứ vui cười
Đời anh côi cút yêu người trong mơ
Si Huynh
Thế là anh đã kết thơ
Thời gian- phương thuốc xoá mờ niềm đau!
Ben Vang
Niềm đau nay đã nhạt màu
Chỉ còn u uất ,nhưng vẫn cầu tình duyên!
^_^
Câu cuối “vẫn cầu tình duyên” của Ben Vang không ngờ 4 năm sau đã trở thành sự thật.
Tôi quen vợ tôi trên Facebook năm 2013, hẹn gặp cà phê lần đầu ở quán Quốc Bảo ngay ngã 6 Sài Gòn. Vợ tôi đi từ Thủ Đức xuống, quãng đường rất xa nhưng tôi không để ý. Đến ngày 4/7 là sinh nhật cô ấy, tôi tổ chức hát mừng tại một tiệm karaoke trong khu Tên lửa quận 6, khách mời là mấy đứa cháu của tôi. Cô ấy tỏ vẻ rất cảm động, riêng tôi thì thấy bình thường vì thật ra chỉ tốn có cái bánh sinh nhật, còn chuyện hát ca chúng tôi vẫn đi thường xuyên. Thú giải trí của tôi chẳng có gì ngoài chuyện đi karaoke và cà phê cà pháo.
Chúng tôi tiếp tục là bạn bè, đi uống nước, đi hát với nhau, về nhà nhắn cho nhau vài tin. Qua năm sau, 2014, tôi lại tổ chức mừng sinh nhật cho cô ấy trong tiệm kem do tôi làm chủ. Thật ra, nếu bình thường thì tôi và cô ấy có thể kết thành một đôi. Nhưng tôi thấy mình đã già, hơn cô ấy những 26 tuổi nên không dám mơ ước viễn vông, thà cứ làm bạn cho chắc cú.
Có một khoảng thời gian rất lâu chúng tôi không gặp nhau, do tôi bận đi làm xa. Tôi lại bỏ Facebook cũ, làm cái mới nên cô ấy không liên lạc được. Tôi nghĩ cũng tốt, cứ để cô ấy quên tôi luôn cho rồi, đỡ thiệt thòi cho cô ấy. Nhưng chuyện đời đâu có đơn giản như vậy. Chúa đã cho chúng tôi gặp lại nhau, yêu nhau và cùng đi học giáo lý hôn nhân. Tôi về ra mắt gia đình bên vợ và được đón tiếp nồng hậu, nghĩa tình. Từ hôm đó, cứ tuần này chúng tôi về Bến Tre thăm má tôi thì tuần sau hai đứa lại về chơi Định Quán.
Đã gần 3 năm rồi chúng tôi làm vợ chồng cùng với mối quan hệ hai bên gia đình tốt đẹp. Vừa qua chúng tôi đã kết hôn trong Nhà thờ và sắp tới đây sẽ tổ chức tiệc báo hỷ.
Bài chat thơ kia dường như là định mệnh của hai đứa chúng tôi.
(13/6/2020)