

Cafe với cô bạn cũ, chém gió một hồi mới biết thì ra lâu nay cuộc sống của cô ấy rất khó khăn, vất vả. Bất chợt cảm thấy buồn vì mình cũng không khá hơn là bao. Nhưng bi kịch của cô ấy là còn quá trẻ mà phải gánh nặng cả gia đình mẹ và đứa em còn đi học. Có điều, mình và cô ấy đều thuộc tuýp người lạc quan, chưa bao giờ cảm thấy đường đời đã lâm vào ngõ cụt.
Mình bàn:
– Hay là em kiếm việc gì đó làm thêm, như bán đồ ăn sáng chẳng hạn. Buổi sáng từ 5,6 giờ đến 9,10 giờ là xong, về nghỉ ngơi chiều đi làm.
– Anh nói đi làm nghe mắc cười quá. Hi hi. Giống như làm công ty, xí nghiệp gì đó vậy.
– He he. Nói vậy cho nó gọn, chứ nói sáng đi bán xong rồi về nghĩ ngơi chiều đi bán nữa thấy mệt mõi, áp lực quá.
– Anh nghĩ em có thể bán gì buổi sáng? Làm mấy món ăn em làm được nhưng đâu có ngon. Không lẽ lấy mối bánh bao?
– Em nói đúng, bán thức ăn thì phải ngon. Mà đối tượng của mình là dân lao động thì còn phải rẻ nữa. Tốt nhất là 10 ngàn đồng một phần, tối đa 12 ngàn thôi. Anh sẽ chỉ em làm xíu mại!
– Hả? Anh biết làm hả?
– Anh là con nhà nòi mà. Ha ha.
– À em nhớ rồi, hồi xưa má bán bánh mì thịt. Sao hồi đó anh ở với em không thấy anh làm xíu mại cho em ăn vậy? Hi hi.
– Xíu mại anh làm là để bán chứ làm để ở nhà ăn anh làm biếng lắm. Ha ha.
– Dễ làm không anh?
– Dễ ẹt. Nhưng làm cho ngon mới khó. Anh đi ăn hết các tiệm, nhất là tiệm Tàu ở Saigon này thấy chưa có chỗ nào ngon. Mấy tiệm bán Dim Sum kiểu Hongkong nhìn hấp dẫn nhưng món xíu mại thì anh chấm dưới 5 điểm, thua xa má làm. Nếu anh trực tiếp làm sẽ trên 7 điểm.
– Ghê ghê nha. Anh mới chỉ nói thôi mà em đã thèm rùi nè.
– Ha ha. Anh kể sơ sơ em nghe bí quyết nhé. Thứ nhất là nguyên liệu, phải chọn thịt tươi ngon, đúng loại để làm. Xíu mại không phải làm từ thịt ba chỉ, thịt đùi, giò hay thịt gì khác mà phải là thịt nách. Thứ hai là khi làm phải bằm chứ không được xay. Xay ra thịt nát nhừ dở lắm. Bằm thịt dù nhuyễn nhưng vẫn còn những miếng nhỏ, khi ăn mình nhai thấy dai dai rất ngon. Thứ ba mới tới các nguyên liệu khác và gia vị, khoản này chính là bí mật gia truyền nè.
– Vậy là tới đời anh bí mật này sắp truyền ra ngoài rồi!
– Nhưng lúc nào anh cũng coi em như là người trong nhà mà.
– Thiệt hả anh?
– Thiệt mà. Tại em không muốn thôi.
– Xạo. Hi hi…cho anh nói lại đó. Ai không muốn?
– Thôi, cứ cho là không ai không muốn hết. Chỉ vì không được thôi.
Cuộc chém gió thật vui. Tôi giục cô bạn về sớm vì đường xa, còn mình thì ngồi lại, gọi tiếp cốc Espresso để suy nghĩ tiếp về món xíu mại. Kỳ này chết chắc, mười mấy năm không rớ tay làm món này rồi còn gì.