Thơ về mẹ

FavoriteLoadingThêm vào "Bài yêu thích"

Tôi làm thơ về mẹ thường hay buồn, từ ý thơ cho đến từng câu chữ. Có lẽ tại tôi chỉ sáng tác được thơ văn trong những lúc tâm trạng không được vui. Người em vợ tôi hay nói “ghét” thơ tôi vì buồn quá, mới đọc vài câu đã không dám đọc tiếp nữa vì nước mắt đã đoanh tròng. Nhưng rồi ngày dần quen, cô ấy lại đọc khi tôi có bài thơ mới. Và cô lại khóc. Tôi bị ám ảnh vì trạng thái ấy của cô nên tìm cách hạ bớt xúc cảm trong thơ. 

Viết về mẹ, tôi không sao ngăn được nỗi đoạn trường lay láng. Có lẽ do mẹ tôi đã quá già, sức khỏe hao mòn theo ngày tháng. Và rồi cơ duyên lại mang đến cho tôi một người mẹ nữa, một bà mẹ của 6 đứa con gái đã trưởng thành, cũng tảo tần lam lũ như mẹ tôi, hiền như mẹ tôi và cũng thương con thương cháu hết lòng. Đó chính là mẹ vợ tôi. Mỗi lần về thăm, lần nào cũng vậy, đều thấy mẹ hết cho gà vịt ăn thì đi làm cỏ, tưới rau, nấu cháo cho bầy chó con, mang rau ra chợ bán, chăm sóc cho mấy đứa cháu còn thơ dại…Ít khi nào thấy mẹ nghỉ ngơi. Thương nhất là lúc rảnh tay mẹ lại đi nấu nước vối, nói là “để cho thằng Sĩ uống” khiến mấy đứa con gái lại có dịp “cà nanh”: Phải rồi, tụi con chỉ là con ghẻ thôi, chỉ có anh Sĩ mới là con ruột! 

Giờ tôi có hai nơi chốn để đi về: Bến tre và Định quán, nơi nào cũng chan chứa tình yêu thương. 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

%d bloggers like this: