Nhớ nhà

FavoriteLoadingThêm vào "Bài yêu thích"

Tôi nhắm mắt và mường tượng về Gia canh, nơi mẹ, các em và các cháu tôi đang sống yên lành, chưa bị ảnh hưởng gì của Covid-19. 

Từ ngã ba Gia canh đi vô khoảng 4km, qua khỏi UBND Xã một chút, quẹo phải vào hẽm bê-tông là đường vào nhà tôi.

Gia đình tôi rất ngoan đạo, chủ nhật nào mẹ tôi cũng đi lễ. Vừa rồi Nhà thờ thông báo tạm ngưng tất cả Thánh lễ có giáo dân tham dự vì Covid-19, không biết mẹ tôi có dự Thánh lễ trực tuyến không. 

Tự dưng tôi nhớ đến Thánh lễ hôn phối của mình vừa qua đã tổ chức tại Nhà thờ Gia canh mà thấy thương các Cha quá, nhất là Cha chánh xứ. Vì tình trạng hôn nhân của vợ chồng tôi khá phức tạp nên Cha phải bỏ ra nhiều công sức, thời gian để giúp chúng tôi. Sự tận tụy, sốt sắng của Cha đã khiến cho hôn lễ trong Nhà thờ của chúng tôi được thêm phần huyền diệu. 

Kìa là phòng khách nhà tôi, mấy đứa cháu đang chơi đồ chơi, xem ti vi, đùa giỡn. Nhà bếp, mẹ và em gái tôi đang làm thức ăn, hai cái lò củi cháy đỏ. Trong phòng ngủ, ku Bi đang khóc e e đòi bú. Bi được gần 3 tuần tuổi rồi, là con trai đầu lòng của bé Út. 

Bàn ăn gần nhà bếp, nếu có tôi thì giờ này đang ngồi đó uống nước khổ qua rừng mẹ nấu, rồi bước ra sân làm điếu thuốc, nhìn về hướng cổng khi nghe tiếng xe máy. Vũ, Hoa hoặc Hà, Tuấn, các em tôi đang vào. Bữa cơm sẽ được dọn lên bàn, cả nhà sẽ quây quần dùng bữa. Cu Tí vừa ăn cơm anh Nam đút vừa nói:

  • Tí muốn ăn dưa hấu.

Còn bé Nhót thì chỉ tay vào dĩa đồ xào, nói:

  • Ăn chá. 

Là “ăn cá” đó, ha ha.

Nghĩ đến đây tự nhiên tôi nhớ nhà, muốn về quá. Nhưng rồi tôi chợt mĩm cười khi nhớ tới câu nói:

  • “Nhà đang yên ổn, con đừng về”.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

%d bloggers like this: